Chương 58

Buổi tối ăn cơm cùng Hoắc gia tử, ngày hôm sau mới là lễ tế tổ, ông lão rất thích yên tĩnh cho nên nhà cũ chỉ có vài người giúp việc lâu năm cùng hai người Thẩm Nhạn Thu.
Thẩm Nhạn Thu nói chuyện khiến ông cụ vui vẻ, mặt mày hớn hở, Hoắc Thành Diễn ngồi ở một bên nghe bọn họ đối thoại, trong ngực dâng lên cảm giác ấm áp, trước khi tới Thẩm Nhạn Thu rất khẩn trương, sợ ông cụ không thích cô.
Cô làm chuyện gì cũng rất tuỳ ý, nhưng mà cô đặt Hoắc Thành Diễn ở trong lòng, trên đầu quả tin nên mới cẩn thận dè dặt, sợ làm lão gia tử không vui.
Hoắc Thành Diễn xem hết thảy, trong lòng càng thấu hiểu.
Hắn duỗi tay bắt lấy cái tay đang đặt dưới bàn của Thẩm Nhạn Thu, chậm rãi tách ngón tay của cô ra, mười ngón đan xen.
Thẩm Nhạn Thu quay đầu liếc hắn một cái, hai tròng mắt sáng ngời kia mang theo tia ấm, lấp la lấp lánh khiến tim hắn đập gia tốc.
Hoắc lão gia tử tuổi tác đã cao, cứ đến 8 giờ rưỡi tối là phải đi nghỉ ngơi.
Thẩm Nhạn Thu cùng Hoắc Thành Diễn còn ngồi trên sofa, ông cụ vừa đi, cơ thể đang căng chặt của cô lập tức hơi thả lỏng ra, cả người Thẩm Nhạn Thu lười biếng mà dựa vào người Hoắc Thành Diễn.
Bàn tay to rộng của Hoắc Thành Diễn vuốt ve ngón tay cô, hắn cười nói, “Khẩn trương như thế sao?”
“Ừm, còn may ông nội không phải người khó ở chung.”
“Cả tối hôm nay em còn không thèm nhìn tôi.” Hoắc Thành Diễn rũ mắt, nhìn góc nghiêng của hắn còn nhận thấy vị chua lòm toát ra.
Thẩm Nhạn Thu là người phương nào, lời nói của hắn rất mau đã bị cô nhận ra, cô híp mắt cười hì hì, “Sao em lại ngửi thấy mùi gì chua vậy, như thế nào, có cần em bồi thường cho Hoắc tổng không?”
Đây là ở phòng khách Hoắc gia, Thẩm Nhạn Thu không dám trắng trợn mò lên người Hoắc Thành Diễn.
Nếu mà ở nhà, cô đã sớm tách hai chân, cởi đồ lót, không kiêng nể gì mà trèo lên người hắn, sau đó chậm rãi sờ soạng, sờ cho đã.
Dạo gần đây du͙© vọиɠ của Thẩm Nhạn Thu càng lúc càng lớn, vừa thấy người liền muốn táp vào, dính giống như kẹo mạch nha, bứt không ra, lại mang theo chút hương vị ngọt ngào.
Một ánh mắt hai người liền ngầm hiểu, lớn khái là sáng tỏ cái gì, ngực Thẩm Nhạn Thu đập càng lúc càng nhanh.
Cô nhìn đôi mắt Hoắc Thành Diễn, đôi mắt của hắn rất câu nhân, ánh mắt thâm thuý, đuôi mắt hẹp dài, mười phần câu hồn nhϊếp phách.
“Muốn?” Hoắc Thành Diễn mở miệng trước, giọng nói hiếm khi thấy khàn khàn.
Thẩm Nhạn Thu gật đầu, qυầи ɭóŧ của cô ướt, thân thể tê tê dại dại, ngón chân không nhịn được cuộn lại.
Cô không đáp lời, chỉ quay sang cắn hầu kết của Hoắc Thành Diễn, đầu lưỡi vươn ra liếʍ một vòng khiến nam nhân hơi hơi thở dốc. Thẩm Nhạn Thu cười nói, “Anh không phải bảo mang em đi tới một nơi rất thú vị sao?”
***
Nơi thú vị trong lời Hoắc Thành Diễn là hồ Trừng, là cảnh đẹp đặc sắc của khu vực này. Hoắc Thành Diễn ra tay rộng rãi, bao toàn bộ phương tiện giải trí của hồ Trừng, hắn nắm tay cô đi đến một chiếc du thuyền nhỏ.
Thẩm Nhạn Thu hỏi hắn muốn làm gì, hắn chỉ cười không nói, nhưng mà Thẩm Nhạn Thu đã sớm đoán ra, tim cô bắt đầu đập loạn.
Vào thuyền, bên trong là một gian phòng nho nhỏ, đặt một cái nệm nhỏ mềm mại, Hoắc Thành Diễn không gọi người tới chèo thuyền, chỉ bỏ neo cho thuyền đứng trên mặt hồ.
Hoắc Thành Diễn hơi khom lưng vào buồng lại thấy Thẩm Nhạn Thu đã tách hai chân ra, mắt đưa tình, một bộ dáng sắp không chờ nổi, cô cười quyến rũ, “Đây là chỗ tốt anh nói hả? Hoắc tổng thật biết chơi.”
Hoắc Thành Diễn bắt lấy mắt cá chân của cô, nóc thuyền khá thấp, đúng là làm khó cho hắn. Hoắc Thành Diễn hơi cúi người, bàn tay to hướng lên vuốt ve da thịt bóng loáng của cô, sau đó kéo người xuống dưới thân.
Hắn cúi đầu ngậm lấy môi Thẩm Nhạn Thu, môi nam nhân mềm mại trêu đùa môi lưỡi cô. Đầu lưỡi linh hoạt cạy mở khớp hàm Thẩm Nhạn Thu, một cái hôn nóng bỏng hơn sắp đem hồn cô cũng nuốt mất, trong khi hai người có động tác, thuyền cũng khẽ lắc lư, Thẩm Nhạn Thu loáng thoáng nghe thấy hắn nói, “Chỉ muốn cùng em vui đùa một chút.”

Bình luận

Để lại bình luận