Chương 58

Ngày hôm sau, Diệp Phù thức dậy sớm, ánh nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua tấm rèm mỏng, rải những tia sáng vàng nhạt lên gương mặt cô. Cô vẫn nằm trong vòng tay Sầm Loan, cơ thể anh ấm áp và rắn chắc, hơi thở đều đặn phả vào tóc cô. Nhớ lại lời hứa đêm qua – về một ngôi nhà, về những đứa con – trái tim cô đập mạnh, vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Cô khẽ động đậy, định rời giường để chuẩn bị bữa sáng cho mẹ, nhưng Sầm Loan siết chặt vòng tay, kéo cô trở lại. “Đi đâu thế, bảo bối?” Giọng anh khàn khàn, mang theo chút ngái ngủ nhưng đầy ý chiếm hữu.
“Em… muốn xuống bếp giúp mẹ,” Diệp Phù lí nhí, má đỏ bừng khi cảm nhận côn thịt cương cứng của anh đang áp sát vào hông cô qua lớp quần mỏng. “Anh… anh đừng như thế, mẹ em ở dưới nhà đấy.”
Sầm Loan cười khẽ, lật người đè cô xuống giường, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô như muốn nuốt chửng. “Mẹ em không nghe thấy đâu,” anh thì thầm, hôn lên môi cô, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô trong một nụ hôn sâu. Bàn tay anh luồn vào áo ngủ, vuốt ve bầu ngực đầy đặn, ngón tay trêu đùa núm vú khiến cô rên khẽ. “Hôm nay anh muốn ăn em trước.”
“Anh Sầm!” Diệp Phù xấu hổ, cố đẩy anh ra, nhưng cơ thể cô lại phản bội, tự động cong lên khi anh cắn nhẹ vành tai cô, tay trượt xuống, xâm nhập vào nơi ướt át giữa hai chân cô. Ngón tay anh khéo léo ra vào, khiến cô nức nở, hai tay bấu chặt vai anh. “Đừng… ở đây… mẹ sẽ nghe…”
“Vậy em phải nhỏ tiếng,” anh thì thầm, kéo áo ngủ cô lên, ngậm lấy núm vú, dùng lưỡi trêu đùa cho đến khi cô rên rỉ dâm đãng. Anh cởi quần, để lộ côn thịt to lớn, rồi đâm vào cô chậm rãi, sâu sắc. Diệp Phù cắn môi, cố kìm nén tiếng rên, nhưng khoái cảm ngập đầu khiến cô không thể kiểm soát, nước mắt lăn dài trên má. Anh giữ chặt eo cô, đẩy nhanh nhịp độ, mỗi nhịp đều mạnh mẽ, như muốn khắc sâu anh vào cơ thể cô.
“Sầm Loan… chậm… chậm thôi…” Cô nức nở, hai chân quấn chặt hông anh, cơ thể run rẩy vì khoái cảm.
Anh không nghe, chỉ cúi xuống hôn cô mãnh liệt, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, trong khi côn thịt đâm sâu, đưa cô lên đỉnh. Khi tình dịch nóng bỏng phun vào trong cô, Diệp Phù hét lên, bụng dưới co giật, lên đỉnh lần nữa. Anh ôm chặt cô, thì thầm, “Em là của anh, Phù Phù. Mãi mãi.”
Họ nằm đó, thở hổn hển, mồ hôi thấm đẫm. Sầm Loan vuốt tóc cô, hôn lên trán cô. “Giờ thì đi giúp mẹ em được rồi. Nhưng anh đi cùng.”
Diệp Phù đỏ mặt, đấm nhẹ vào ngực anh. “Anh… xấu lắm.” Nhưng cô không giấu được nụ cười hạnh phúc. Cả hai cùng xuống bếp, và mẹ Diệp Phù, dù không nói gì, vẫn nở nụ cười hiền khi thấy con gái rạng rỡ bên Sầm Loan. Anh tự nhiên phụ giúp bà chuẩn bị bữa sáng, thái rau, đánh trứng, khiến bà bật cười vì sự vụng về của anh. “Cậu này, ở thành phố chắc không quen làm mấy việc này nhỉ?” Bà trêu.
“Cháu đang học, bác ạ,” Sầm Loan đáp, liếc nhìn Diệp Phù với ánh mắt đầy ý cười. “Vì Phù Phù, cháu sẵn sàng học mọi thứ.”
Sau bữa sáng, Sầm Loan đề nghị đưa Diệp Phù đi thăm cha cô ở bệnh viện huyện. Ông bị bệnh phổi mãn tính, nhiều năm nay phải phụ thuộc vào thuốc và máy thở. Khi nhìn thấy con gái, ông yếu ớt mỉm cười, nhưng ánh mắt sáng lên khi thấy Sầm Loan. “Cậu này là…” Ông hỏi, giọng khàn khàn.
“Là bạn trai của con, ba,” Diệp Phù đáp, nắm chặt tay Sầm Loan, trái tim đập mạnh vì lo lắng. Cô sợ ba mình sẽ không chấp nhận anh, sợ rằng khoảng cách giữa họ sẽ khiến ông lo lắng cho cô.
Sầm Loan cúi đầu, nói với ông, “Cháu là Sầm Loan, bạn trai của Phù Phù. Cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, bác đừng lo. Và cháu đã liên hệ với một bệnh viện tốt ở thành phố. Họ sẽ sắp xếp để chuyển bác lên đó, đảm bảo bác được điều trị tốt nhất.”
Diệp Phù sững sờ, quay sang nhìn anh. “Anh… làm sao anh biết? Em chưa nói gì mà…”
“Anh biết em lo cho ba,” anh đáp, vuốt tóc cô. “Việc của em, anh đều để tâm.”
Ông nắm tay con gái, ánh mắt rưng rưng. “Phù Phù, con phải hạnh phúc. Đừng để ba mẹ lo.”
Diệp Phù gật đầu, nước mắt lăn dài. Sau khi rời bệnh viện, Sầm Loan đưa cô đến một góc công viên gần đó, nơi có những cây hoa phượng già cỗi. Anh ôm cô từ phía sau, để cô tựa vào ngực mình. “Đừng khóc, bảo bối,” anh thì thầm. “Anh sẽ lo cho ba em. Anh hứa.”
Cô ôm chặt lấy anh, nước mắt thấm ướt áo anh. “Cảm ơn anh… Sầm Loan, em không biết phải báo đáp anh thế nào.”
Anh cười, nâng cằm cô lên, hôn sâu. “Báo đáp anh? Tối nay em tự biết phải làm gì.” Giọng anh mang theo ý trêu đùa, nhưng ánh mắt lại cháy bỏng dục vọng.
Diệp Phù đỏ mặt, đấm nhẹ vào ngực anh, nhưng không thể giấu nụ cười hạnh phúc. Tối đó, trong căn phòng khách sạn ở thị trấn, Sầm Loan kéo cô vào lòng, cởi từng lớp quần áo trên người cô. Anh hôn khắp cơ thể cô, từ đôi môi mềm mại xuống bầu ngực căng tròn, rồi xuống vùng bụng phẳng lì. Khi lưỡi anh chạm vào nơi nhạy cảm giữa hai chân cô, Diệp Phù rên rỉ, hai tay bấu chặt ga giường. “Anh… đừng… quá mạnh…” Cô nức nở, nhưng anh không dừng lại, dùng lưỡi và ngón tay đưa cô lên đỉnh, khiến cô hét lên trong cao trào.
Anh đứng dậy, cởi quần, để lộ côn thịt cương cứng, rồi đâm sâu vào cô. Diệp Phù quấn lấy anh, hai chân khóa chặt hông anh, rên rỉ dâm đãng khi anh đẩy mạnh. “Sầm Loan… em yêu anh… yêu anh…” Cô lặp lại, nước mắt lăn dài vì khoái cảm và tình yêu ngập tràn.
Anh hôn cô mãnh liệt, đẩy nhanh nhịp độ, đưa cả hai lên đỉnh trong tiếng rên rỉ hòa quyện. Khi mọi thứ kết thúc, anh ôm cô vào lòng, thì thầm, “Anh cũng yêu em, Phù Phù. Anh muốn em làm vợ anh. Em vẫn chưa trả lời anh đấy.”
Diệp Phù nép vào ngực anh, tim đập mạnh. Cô biết mình yêu anh, biết anh là người đàn ông cô muốn ở bên cả đời. Nhưng cô vẫn sợ – sợ rằng hạnh phúc này quá hoàn hảo, sợ rằng cô không đủ tốt để giữ anh. “Cho em… một chút thời gian nữa, được không?” Cô nhỏ giọng, ánh mắt mờ mịt.
Sầm Loan không ép, chỉ hôn lên trán cô. “Được. Nhưng anh sẽ khiến em đồng ý, bảo bối.” Anh kéo cô vào lòng, và họ lại quấn lấy nhau, làm tình thêm lần nữa, như thể muốn khắc sâu lời hứa vào cơ thể nhau.
________________

Bình luận

Để lại bình luận