Chương 58

Một tháng sau, Hải Tiêu Tiêu dần quen với nhịp sống mới. Thai kỳ của cô bước sang tháng thứ ba, và cô bắt đầu cảm nhận những thay đổi nhỏ trong cơ thể. Trương Diệp Thành càng chăm sóc cô kỹ lưỡng hơn, từ việc nấu ăn đến đưa cô đi khám thai định kỳ. Nhưng anh vẫn không quên “trêu chọc” cô, khiến cô vừa thẹn vừa yêu.

Một buổi sáng, khi cô đang xem tài liệu cho sự kiện game, Trương Diệp Thành bước vào, cầm một phong bì. Anh ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt nghiêm túc.

– Tiêu Tiêu, tôi đã tìm ra kẻ gửi tin nhắn. – Anh nói, giọng trầm thấp.

Cô ngẩng đầu, tim đập mạnh.

– Là ai? Lý Diệp Chi sao?

Anh lắc đầu, đưa phong bì cho cô. Bên trong là một báo cáo điều tra, cho thấy tin nhắn đến từ một trợ lý cũ của Lý Diệp Chi, người bị cô ta sa thải và mang lòng thù hận. Người này cố ý gửi tin nhắn để gây rối, nhưng không có ý định làm gì thêm.

Hải Tiêu Tiêu thở phào, nhưng vẫn lo lắng:

– Vậy Lý Diệp Chi thì sao? Cô ta có quay lại không?

Trương Diệp Thành nắm tay cô, ánh mắt kiên định.

– Cô ta không dám. Gia đình tôi đã cảnh cáo cô ta, và cô ta đang bận giải quyết rắc rối riêng ở nước ngoài. Tiêu Tiêu, em không cần lo. Tôi sẽ bảo vệ em và con.

Cô mỉm cười, tựa đầu vào vai anh. Sự vững chãi của anh luôn khiến cô an tâm.

* * *

Để ăn mừng việc giải quyết rắc rối, Trương Diệp Thành tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại nhà, mời Hải Hoa Tiếu, Túy Lương Lương, và Bạch Mục Thần. Hải Hoa Tiếu, giờ đã trở thành cô gái năng động ở trường, liên tục trêu chị gái về chuyện mang thai.

– Chị, chị mà sinh con giống thầy Trương, chắc cả nhà mình loạn luôn! – Cô nhóc cười hì hì.

Bạch Mục Thần, ngồi cạnh, nháy mắt:

– Chị dâu, yên tâm, nếu cháu giống anh rể, em sẽ dạy nó cách làm “soái ca” từ bé!

Trương Diệp Thành lườm cậu nhóc, nhưng không kìm được nụ cười. Hải Tiêu Tiêu nhìn mọi người, lòng tràn đầy hạnh phúc. Đây là gia đình cô, không chỉ có Trương Diệp Thành, mà còn có những người bạn, người thân luôn ở bên.

Tối đó, sau khi khách về, Trương Diệp Thành bế cô lên phòng ngủ, đặt cô xuống giường, ánh mắt lấp lánh.

– Vợ à, hôm nay em cười nhiều lắm, làm tôi ghen với cả đám kia luôn. – Anh trêu, tay vuốt nhẹ má cô.

Cô phì cười, kéo anh nằm xuống cạnh mình.

– Ghen gì chứ? Anh là người em yêu nhất mà.

Anh cười, hôn cô thật sâu, bàn tay trượt xuống eo cô, nhưng cẩn thận để không làm cô mệt. Nụ hôn của anh vừa dịu dàng vừa nóng bỏng, như muốn khắc sâu lời hứa mãi mãi bên nhau.

Dưới ánh trăng len qua cửa sổ, Hải Tiêu Tiêu ôm lấy anh, thì thầm:

– Trương Diệp Thành, cảm ơn anh vì đã yêu em.

Anh siết chặt cô, giọng khàn khàn:

– Cảm ơn em vì đã để tôi yêu em, Tiêu Tiêu.

Đêm đó, họ ngủ trong vòng tay nhau, mơ về một tương lai nơi có tiếng cười của con trẻ, có tình yêu bất tận, và không gì có thể chia cắt họ.

Đới Vi Vi: Haha, mọi người thấy sao? Có con rồi, drama cũng giải quyết rồi, giờ chỉ còn hạnh phúc thôi! 😘 Nhưng yên tâm, còn vài chương nữa để kể về bé con và cuộc sống siêu ngọt của hai người này. Vote cho mình để mình viết tiếp nha, yêu mọi người lắm luôn!

Bình luận

Để lại bình luận