Chương 58

Đêm đó, theo thường lệ bị rót một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ Dung Cẩn nửa đêm vì muốn đi tiểu.
Cô vỗ vỗ cái đầu đang nằm trên ngực mình, tức giận nói: “Đứng dậy! Đi ra! Em muốn đi vệ sinh!”
Phó Vân lập tức mở mắt ra, ngoan ngoãn mà đi ra, bế Dung Cẩn vào phòng tắm.
Dung Cẩn vòng tay qua cổ anh, đỏ mặt nói, “Anh thả em xuống để em tự đi.”
Dù đã lăn lộn bao nhiêu lần nhưng cô vẫn không thể tiếp nhận việc anh nhìn cô đi vệ sinh được.
“Không.” Phó Vân từ chối một cách dứt khoát, nhưng anh lại thong dong ôm cô lên bồn cầu.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ như thác lũ ào ạt chảy ra từ hoa huyệt của Dung Cẩn, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng nhưng phản ứng của Phó Vân lại cực kỳ bình thản.
Vất vả giải quyết vấn đề sinh lý xong, cũng tẩy rửa thêm một lần. Sau khi về giường, còn chưa nằm xuống mà anh đã cắm sâu vào người cô, rồi ôm lấy cơ thể hơi cứng ngắc của cô: “Ngủ đi.”
Dung Cẩn hít sâu vài hơi rồi vỗ vai Phó Vân nói, “Anh định sống với em như vậy đến hết đời sao?”
Phó Vân trầm mặc một lát, “Tại sao lại không?”
Dung Cẩn một lúc không nói nên lời, “Anh chiếm giữ cơ thể em trong thời gian này thì có ích gì lỡ như ngày nào đó linh hồn em xuyên trở về… A!”
Phó quân hung hăng thúc cô một cái, “Im lặng!”
Không phải là anh muốn trốn tránh vấn đề này, nếu như chỉ chênh lệch về thân phận, anh có thể cố gắng phấn đấu trở nên xứng đôi với cô.
Dính tới nhân tố không xác định là quái lực loạn thần, anh chẳng biết phải làm như thế nào mới tốt. Thế nên anh vô thức từ chối nghĩ đến vấn đề này, cứ kề cận bên cô tới mức gần như mắc bệnh.
Dường như chỉ cần anh luôn để cô trong mắt, luôn ôm lấy cô thì cô sẽ không biến mất khỏi cuộc đời anh.
Dung Cẩn cảm nhận được nỗi bất an và hoảng loạn của anh, cô thở dài rồi vươn tay ôm lấy bờ vai anh:”Phó Vân, anh nghe em nói, em không biết ngày mai sẽ ra sao nhưng ít nhất hiện giờ em đang ở bên cạnh anh. Nhưng nếu đến lúc đó không thể khống chế được nhân lực mà quay về, anh hãy xem như mình vừa nằm mơ đi, còn nếu em không thể quay về thì em sẽ ở bên anh. Mà nếu có thể khống chế được, em sẽ mang anh theo có được không?”
Phó Vân trong lòng cả kinh lập tức ôm cô vào lòng, “Được.”
Hai người cứ thế quấn quýt lấy nhau, ngày qua ngày làʍ t̠ìиɦ và làʍ t̠ìиɦ. Trói buộc thân thể gắng chặt đến mức cả linh hồn cũng tương liên không rồi.
Không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng kiếp này số mệnh đã định Dung Cẩn là sinh mệnh là điểm mấu chốt của nam chính, không có cô thế giới sẽ bị một tay anh phá huỷ.
Dẫu vậy ngày bất hạnh đến tột cùng ấy cũng đến.
Cô yếu ớt nằm trong vòng tay anh, hẹn gặp anh ở một thế giới khác…
Cũng như chúng ta sẽ gặp bọn họ ở một câu chuyện khác cuốn sách khác, ở đó sẽ không còn nghịch lý, không còn chia ly nữa.
—— hết———

Bình luận

Để lại bình luận