Chương 580

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 580

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Thế giới thật, trở về lúc ban đầu không mang theo ký ức, nam sinh viên Tiểu Tô ngày nào cũng gặp trai đẹp (phần 4)
”Tô Mộc.” Giáo sư trên bục giảng chỉ đích danh.
Tô Mộc lúng túng đứng ở phía sau cùng, cố gắng giơ cao tay mình lên, thầy giáo trên bục giảng nhìn cậu một cái, sau đó liếc nhìn học trưởng đang ngồi ở hàng thứ nhất, mở miệng nói: ”Em vào phòng thí nghiệm xem số liệu đi, để chỗ ngồi lại cho bạn học cần nghe giảng.”
Tô Mộc…
Bạn học nhỏ Tô Mộc còn lúng túng hơn.
Có điều vị giáo sư được cho là hoa thơm trên núi cao thật ra vô cùng hiền hòa tốt bụng, có một lần Tô Mộc đến quá sớm, không kịp ăn sáng, thậm chí thầy giáo còn nhường cả phần ăn sáng của mình cho cậu.
Tô Mộc từ chối không được, thậm chí là còn ôm lòng biết ơn ăn bữa sáng đó.
Ngoài mấy vị này ra, ký túc xá của cậu hình như cũng không ổn lắm, khi nam sinh trong lớp Tô Mộc được phân vào ký túc xá thì tình cờ có thêm một người nữa, Tô Mộc bị phân vào một ký túc xá hỗn hợp, phòng ký túc xá hỗn hợp có bốn người, bốn chuyên ngành khác nhau, một người học thể dục, một người học kinh tế, một người học mỹ thuật.
Một phòng ký túc xá chứa ba anh chàng siêu đẹp trai, nói là bước ra từ trong tiểu thuyết cũng không quá đáng, Tô Mộc với thân hình cao một mét bảy tám là người thấp nhất trong phòng ký túc xá, cả ngày bị ôm bả vai, hoặc là ôm eo dính cứng ngắc, cả ký túc xá trông gay đến mức không thể gay hơn…
Có điều chuyện khiến Tô Mộc không thể hiểu được chính là ba tên đẹp trai này được một đám người ngoài đời theo đuổi nhưng lại khát vọng được hẹn hò qua mạng?
Có hợp lý không?
Trông không được hợp lý lắm.
Cậu lại nhìn thêm chút nữa.
Bữa tiệc chào đón bạn mới của trường học được tổ chức tương đối muộn, gần như là đến tháng 11, trước bữa tiệc là ca múa biểu diễn, sau bữa tiệc là không ít cựu sinh viên được vinh danh mời về trường phát biểu, bởi vì một người trong số bạn cùng phòng của cậu là hội trưởng hội học sinh nên Tô Mộc cũng gia nhập hội học sinh, lúc này đang phụ trách chạy việc vặt, châm trà cho tất cả những cựu sinh viên danh dự được mời về.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn vẫn tỏa ra hơi thở của thiếu niên, đứng giữa một đám nhân sĩ thành công mặc âu phục trông vô cùng nổi bật.
”Ngài Thẩm, trà của ngài.” Tô Mộc vội vàng đến nỗi trên trán toát một lớp mồ hôi.
”Cảm ơn, lau mồ hôi chút đi.” Người đàn ông lấy ra một chiếc khăn tay thoạt nhìn tương đối đắt tiền.
Tô Mộc có chút ngây ngốc, nhưng một người đàn ông mặc cả người âu phục trắng bên cạnh rất tự nhiên nhận lấy chiếc khăn tay từ người đàn ông đó, sau đó đưa tay lau mồ hôi cho Tô Mộc.
Hả?
Tô Mộc sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Bài phát biểu của ông chủ lớn kết thúc, Tô Mộc mới biết người đàn ông mặc âu phục trắng đó là con trai cả của ông chủ lớn đó.
Ồ, dáng vẻ thoạt nhìn không giống lắm.
Dẫu sao ngài Thẩm trông vẫn rất trẻ tuổi.
Tô Mộc chống cằm ngồi ở phía sau hậu trường suy nghĩ một chút chuyện, dần dần vì mệt nhọc mà mơ màng buồn ngủ.
Nào ngờ khi cậu đang gật gù như con gà mổ thóc, dần dần mất đi trọng tâm, suýt chút nữa là đã ngã nhào, Tô Mộc sợ hết hồn, vừa mới chuẩn bị đón nhận đau đớn nhưng một giây kế tiếp lại cảm giác được mình bị ôm vào lòng.
Cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn, lại là vị Thẩm đại thiếu mặc âu phục trắng tinh mới vừa rồi lau mồ hôi cho cậu.
”Tôi luôn cảm thấy tôi đã từng gặp cậu…” Trên gương mặt của Thẩm đại thiếu không có biểu cảm gì, nhưng trông có hơi mê muội.
Hả?
Mặc dù cậu thật sự cũng có cảm giác như vậy, hơn nữa còn luôn cảm thấy chột dạ lẫn khổ sở mỗi khi ở bên cạnh đối phương…
Nhưng mà, quả nhiên, hôm nay độ tập trung của mấy anh đẹp trai lại tăng lên rồi!

Bình luận (0)

Để lại bình luận