Chương 588

: Phiên Ngoại 8
Bùi Du Xuyên phóng to ảnh cô và khen ngợi: “Em xem, chụp vu vơ mà em cũng rất xinh.”
Anh ấy cài hai bức vừa chụp làm ảnh nền: “Xinh, rất xinh! Sở Sở nhà chúng ta xinh thật sự!”
Kiều Sở Sở xấu hổ đến mặt đỏ bừng: “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa.”
Bùi Du Xuyên cất di động đi: “Được, anh không nói nữa, em có muốn ăn kem ly không?”
Cô gật đầu: “Muốn!”
Bùi Du Xuyên xung phong: “Để anh xếp hàng mua.”
Kiều Sở Sở đi xuống khỏi vòng quay ngựa gỗ, nhìn Bùi Du Xuyên chạy đến quầy bán kem.
Cô buồn chán chờ.
Một chiếc di động tập trung vào cô, lấy vòng tròn ngựa gỗ đang lóe đèn làm nền, chụp Kiều Sở Sở.
Bùi Du Xuyên cầm một ly kem dâu, chạy đến chỗ cô: “Được rồi.”
Cô đưa tay cầm lấy, tò mò nói: “Tiếp nữa chúng ta chơi gì?”
Bùi Du Xuyên nhìn đồng hồ, hơi chán nản: “Sau đây không phải là thời gian của anh rồi.”
Kiều Sở Sở ăn kem ly: “Sao?”
[Tại sao bọn họ vẫn luôn nhắc đến thời gian? Bọn họ muốn thay phiên nhau đi chơi cùng mình sao?]
Bùi Du Xuyên tò mò hỏi: “Em biết hôm nay là ngày gì không? Sở Sở?”
Kiều Sở Sở lắc đầu: “Em không biết, là sinh nhật của ai sao?”
[Mình là người không giỏi nhớ số, nên sinh nhật của bọn họ đều được mình lưu trong di động.]
[Sinh nhật của họ cũng không trong tháng này, tại sao cứ hỏi mình mãi nhỉ?]
Bùi Du Xuyên cười thành tiếng, lờ đi rồi xoa đầu cô và nói: “Không biết không sao, bây giờ biết cũng không có ý nghĩa gì.”
Kiều Sở Sở cảm thấy kỳ lạ, nhìn hai tay trống trơn của anh ấy: “Sao anh không ăn kem?”
Bùi Du Xuyên nhướn mày, thấy cô chưa ăn xong nửa ly kem: “Tạm thời anh chưa muốn ăn.”
Bùi Du Xuyên nắm tay cô: “Chúng ta lại đi chơi chỗ khác đi, nhân lúc người kia chưa đến.”
Kiều Sở Sở đi theo anh ấy, đột nhiên cổ tay khác thấy căng lên, ngã vào vòng ngực của ai đó!
Cô quay đầu, nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Vi Sinh Hoài Lăng: “Hoài Lăng?”
Hoài Lăng nhăn mày, đầu tiên cười với cô, sau đấy ra ký hiệu với với Bùi Du Xuyên một cách khó chịu: “Đến thời gian của tôi.”
Bọn họ sống chung với nhau nhiều năm như vậy, lúc đi học đã tiện thể học thêm thủ ngữ.
Do đó mọi người trong nhà có thể trao đổi với Vi Sinh Hoài Lăng mà không gặp chướng ngại.
Nụ cười trên mặt Bùi Du Xuyên chợt tắt, nhìn đồng hồ đeo tay: “Cậu bấm giây đến à? Cậu đúng là cái đồng hồ không sai một giây nhỉ.”
Vi Sinh Hoài Lăng cười giả dối: “Tôi vừa mới ở đây, còn chụp hình cho chị.”
Bùi Du Xuyên khẽ “xì”, nhưng vẫn không ngừng nhìn Kiều Sở Sở: “Được rồi, hai người đi chơi đi.”
Anh ấy định xoay người rời đi, lại nghĩ đến gì đó, quay lại trước mặt Kiều Sở Sở, há miệng nuốt nửa ly kem mà cô chưa ăn xong!
Kiều Sở Sở: “?!”
Vi Sinh Hoài Lăng: “???”
Bùi Du Xuyên ăn kem ly, thỏa mãn liếm khóe môi: “Rất ngọt!”
Vẻ mặt của Kiều Sở Sở ghét bỏ: “Anh không tự mua được sao? Anh lại ăn của em.”
Bùi Du Xuyên làm như không nghe thấy, cười hèn hạ và vẫy tay: “Đi đây!”
Vi Sinh Hoài Lăng âm u nhìn bóng dáng phía sau của anh ấy, lại nhìn Kiều Sở Sở: “Chị còn muốn ăn kem ly không?”
Cậu rất tức giận: “Em mua cho chị.”
Khóe miệng Kiều Sở Sở co giật: “Không ăn nữa, ăn đủ rồi.”
Đôi mắt của Vi Sinh Hoài Lăng buồn bã, cậu thất vọng, giống như một chú cún dầm mưa, cúi thấp đầu nhìn chân của mình.
Cho dù là vậy, Hoài Lăng cũng vẫn cao, như là một bức tường giam cô trong cảm xúc phiền muộn.
Cô cố gắng quan tâm đến tâm trạng của cậu: “Em muốn ăn kem ly không?”
Hoài Lăng ngước mắt lên, như một chú cún con đáng thương: “Em muốn ăn kem ly chị ăn rồi.”
Kiều Sở Sở: “?”
Kiều Sở Sở ghét bỏ: “Em ghê quá.”
Hoài Lăng không nói gì, cậu cụp mắt xuống, hơi bĩu môi: “Chị thấy ghê, nhưng em lại thấy ngọt.”
Kiều Sở Sở: “?”
Thế này rất khó xử có được không? Không khó xử thì là gì?
Cô nhìn quầy ăn vặt bên kia một lúc: “Ăn kẹo bông gòn không?”
Hoài Lăng nhìn sang đó, nghi hoặc nghiêng đầu.
Cậu chưa từng ăn kẹo bông gòn.
Kẹo bông gòn là cái gì?
Kiều Sở Sở thấy cậu có hứng thú, chạy nhanh đến trước mặt người bán, nhìn biển hiệu bên cạnh…
“Kẹo bông gòn nghệ thuật.”
Giá ở đây hơi cao, nhưng mỗi một que kẹo đều rất đẹp và tinh xảo.
Cô nói: “Làm phiền cho tôi một cái hình kỳ lân.”
[Mình nhớ Hoài Lăng thích kỳ lân.]
Hoài Lăng mở to mắt nhìn, đi đến bên cạnh cô, chặn tay đang muốn quét mã của cô, nhìn giá ở trên bảng, quét năm mươi sáu tệ.
Cậu thắc mắc nhìn chủ quầy rắc đường cát vào trong máy: “Đây là cái gì?”
Kiều Sở Sở nhìn một cách mong đợi: “Không phải em thích ngọt sao, cái này cũng rất ngọt.”
Cô cầm lấy kỳ lân, đưa cho cậu: “Đây, cầm đi!”

Bình luận

Để lại bình luận