Chương 589

: Phiên Ngoại 9
Hoài Lăng kinh ngạc trước kích thước của que kẹo, cậu khiếp sợ cầm lấy: “Như vậy thì ăn như thế nào?”
Cô cười khẽ: “Em xé nhỏ ra.”
Vi Sinh Hoài Lăng đưa tay lên định làm theo, nhưng không biết xé chỗ nào: “Cái này giống như nguyên liệu làm chăn, có thể ăn thật sao? Không phải để trưng bày ư?”
Kiều Sở Sở bất đắc dĩ, xé một miếng nhỏ, nhét vào trong miệng cậu: “Nào, há miệng.”
Hoài Lăng chưa kịp chuẩn bị, ngạc nhiên nhìn Sở Sở.
Kiều Sở Sở thúc giục: “Ăn đi!”
Cậu há miệng ăn kẹo bông gòn.
Trong nháy mắt, vị ngọt của dâu tây ngọt lan tỏa trong khoang miệng cậu.
Mắt cậu mở to, tựa như ánh mặt trời trải trên mặt sông, giống với ánh sáng lấp lánh của vàng cát vậy, vui vẻ giơ tay: “Thứ này vừa vào miệng đã tan!”
Kiều Sở Sở thấy cậu vui vẻ, cô cũng thở phào: “Bây giờ em biết nó ăn được rồi chứ!”
Cô xé một miếng xuống rồi bỏ vào miệng.
Vẻ hồn nhiên trên khuôn mặt Hoài Lăng chợt dừng lại, cậu xé miếng nhỏ đưa tới bên miệng Kiều Sở Sở.
“Chị ăn đi.”
Cậu cười rất ngọt.
Kiều Sở Sở lưỡng lự một lúc, rồi hé miệng ăn.
Đầu ngón tay của Hoài Lăng như có như không chạm vào môi cô.
Cậu hít vào thật khẽ, lại xé kẹo bông rồi đút cho cô.
Kiều Sở Sở thấy khó hiểu: “Sao em không ăn?”
“Ăn giờ đây.”
Hoài Lăng trông đợi đưa kẹo đến miệng cô: “Chị ăn nữa đi.”
Cô chỉ có thể mở miệng ăn.
Tay của Hoài Lăng đưa vào miệng cô!
Đúng lúc cô ngậm lấy ngón tay của cậu, Kiều Sở Sở luống cuống lùi về phía sau: “Thật sự xin lỗi, chị không cố ý!”
Cảm giác lành lạnh và trơn trượt của đôi môi lưu lại trên đầu ngón tay cậu.
Nụ cười của Vi Sinh Hoài Lăng càng tươi hơn, véo lấy một mẩu kẹo bông gòn rồi nhét vào trong miệng.
Không sao.
Là cậu cố ý.
Đến khi hai người ăn xong kẹo bông và rửa tay, Hoài Lăng đứng trước vòng đu quay, tim đập nhanh nhìn cô.
“Chị, em muốn ngồi cái này.”
Kiều Sở Sở: “…”
Kiều Sở Sở xoay người rời đi: “Chị có việc phải đi trước.”
Hoài Lăng níu cô lại, cau mày hỏi: “Chị không muốn chơi cùng em sao?”
Kiều Sở Sở tựa như một con mèo bị kéo tay, thân thể liên tục lùi về sau: “Cái chính là chị sợ độ cao!”
Vi Sinh Hoài Lăng tiếc nuối: “Được, vậy chúng ta chơi trò khác.”
Cậu chỉ sang nhà ma: “Chúng ta chơi cái đó đi.”
Khóe miệng Kiều Sở Sở co giật, bỗng nhiên lại không thấy sợ độ cao nữa: “Chị cảm thấy chúng ta chơi trò này là hợp lý, chỉ là hơi chậm, hơi cao một chút.”
Hoài Lăng vui vẻ đi thanh toán, cẩn thận dắt cô lên vòng đu quay, còn ngồi cạnh cô.
Kiều Sở Sở gồng cứng toàn thân: “Em ngồi cạnh chị, có thể làm thứ này mất thăng bằng không.”
“Không đâu, chị yên tâm.” Hoài Lăng cầm tay cô: “Có em ở đây.”
Đôi mắt cậu nhìn về khung cảnh nơi xa: “Em chỉ muốn ở một mình với chị một lúc.”
Cậu mở to mắt chờ mong nhìn cô: “Chị có thể thầm gọi tên em không?”
Kiều Sở Sở mím môi, hơi xấu hổ: [Hoài Lăng?]
Vi Sinh Hoài Lăng vui mừng giơ tay: “Em đây!”
Cô không khỏi bật cười: [Vi Sinh Hoài Lăng?]
Vi Sinh Hoài Lăng vui vẻ vẫy tay: “Là em, là em!”
Cậu hạ tay xuống, mở miệng nói chuyện: “Kiều! Sở! Sở!”
Kiều Sở Sở ngạc nhiên mở to mắt: “Sao cơ?”
[Em ấy đang gọi tên mình sao?!]
Hai mắt của Vi Sinh Hoài Lăng sáng ngời, cậu lại thử nói: “Kiều Sở Sở?”
Tai của cậu hơi đỏ lên, có phần nhất gan hỏi: “Em, phát, âm, đúng, không?”
Giọng nói của cậu rất thu hút, rất dễ nghe.
Cho dù phát âm chưa được chuẩn, nhưng đã có thể biết được câu đang gọi ai.
Mắt của cô nóng lên, cô gật đầu lia lịa: “Đúng rồi! Nhưng sao em nói được tên chị? Sao em biết gọi tên chị? Em học nói từ lúc nào!”
[Mình biết Hoài Lăng có thể nói, em ấy không nói chuyện là bởi em ấy chưa từng nghe thấy âm thanh, nhưng em ấy lại biết nói chuyện!]
Cô cảm động đến muốn khóc: “Cảm giác như thể đang thấy đứa trẻ của mình đạt thành tựu vậy.”
Hoài Lăng thấy cô như sắp khóc, mắt cậu cũng hơi rơm rớm.
Cậu cố gắng mở to mắt để nước mắt không trào ra, chỉ vào chính cậu: “Vi Sinh Hoài Lăng.”
Kiều Sở Sở gật đầu, cổ vũ nhìn cậu.
Cậu lại chỉ vào cô, cẩn thận nói: “Thích, Kiều Sở Sở.”
Cô ngẩn người trong chốc lát.
Vi Sinh Hoài Lăng hít sâu, chuẩn bị sẵn sàng, nói liền một mạch: “Vi Sinh Hoài Lăng, thích, Kiều Sở Sở.”
Kiều Sở Sở sửng sốt, trong nháy mắt nước mắt tuôn rơi.
Hoài Lăng ngạc nhiên, luống cuống lấy tay lau nước mắt cho cô: “Sao lại khóc?”
Cô lắc đầu: “Chị cũng không biết.”
Cô rất cảm động, nhìn Hoài Lăng chuyên chú và nói: [Kiều Sở Sở cũng rất thích Vi Sinh Hoài Lăng!]

Bình luận

Để lại bình luận