Chương 59

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 59

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Hồi Ức Ngày Xưa – Phần 1: Gặp Gỡ Tình Cờ
Số lần gặp gỡ tuy ít ỏi, nhưng số tiền “giao dịch” thì lại không hề nhỏ. Đây là nụ hôn đầu tiên của họ, hoàn toàn tách biệt khỏi những ham muốn thể xác. Lần đầu tiên, Mục Phách cho Gia Ngộ đi nhờ ô, cô liền đưa anh 200 đồng coi như phí cảm ơn; lần thứ hai, Gia Ngộ nhờ Mục Phách sửa giúp dây đeo đồng hồ, liền cho anh 300 đồng phí chạy việc; đến nỗi lần thứ ba…
Mục Phách vẫn luôn cho rằng Gia Ngộ là một thực thể mâu thuẫn rất kỳ lạ. Cô quá đặc biệt. Không thuộc về cùng một thế giới với anh. Từ vẻ tự phụ kiêu kỳ cho đến sự ngây thơ hồn nhiên, cô không hề hòa nhập với cuộc sống ở Trấn Nam Thủy, cũng chẳng hề hòa đồng với tập thể. Bất kể lúc nào, bất kể ở đâu, cô vĩnh viễn là đóa tường vi kiều diễm và bắt mắt nhất. Trấn Nam Thủy căn bản không thể giữ chân được cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ rời đi. Sớm hay muộn mà thôi.
Sau khi Mục Phách nhận ra mình hình như đã dành quá nhiều tâm tư để chú ý đến cái người khiến anh cảm thấy đặc biệt mâu thuẫn kia, thì Trấn Nam Thủy cũng đã chuyển mình từ mùa đông sang mùa hè rồi.
Trời đêm hè tháng tư, gió không nóng không lạnh, vẫn còn vương lại chút khí lạnh của mùa xuân, từ từ thổi vào xương cốt Mục Phách. Anh không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy ngọn gió nhẹ phiu phiu quất vào mặt, vừa đau vừa nóng rát. Mua một lon cà phê nóng ở cửa hàng tiện lợi, Mục Phách ngồi xuống bậc thềm trước cửa, hơi thất thần.
“…Mục Phách?” Thanh âm này thật sự quá đặc biệt. Mục Phách thầm nghĩ. Anh quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy gương mặt tinh xảo quen thuộc kia.
Xác định được đúng là người mình tìm, Gia Ngộ cười tươi: “Thật trùng hợp, có thể gặp cậu ở đây.”
Mục Phách không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt nghiêng người qua một bên. Có ánh đèn pha xe chiếu đến chói mắt, mắt Gia Ngộ nhòe đi, cứ ngỡ mình hoa mắt nhìn nhầm. Mặt Mục Phách… Gia Ngộ có chút chần chừ rồi cô chậm rãi đi tới, ngồi xuống đối diện Mục Phách. Cô mua một ly sữa bò lạnh định mang về nhà uống, nhưng hiện tại…
“Cái này cho cậu, chườm đá sẽ mau tiêu sưng đấy.”
Mục Phách lạnh lùng ngước mắt lên, dưới ánh đèn đường, năm dấu ngón tay hằn trên má phải cậu trở nên mờ ảo. Anh từ chối: “Không cần.”
Gia Ngộ ngượng ngùng thu tay lại, không lấy ly sữa về, cũng không dám nhìn thẳng vào mặt Mục Phách nữa. Cô chỉ cúi đầu xuống rồi hỏi nhỏ: “Cậu không vui phải không?”
“Tại sao lại hỏi vậy?”
Gia Ngộ ngập ngừng rồi bảo: “Mình tới Trấn Nam Thủy lâu như vậy rồi, rất ít khi,” cô chỉ chỉ vào miệng mình, “rất ít khi nhìn thấy cậu cười.”
“Cậu cũng đâu có thích cười.”
Gia Ngộ ngẩng mặt lên, hỏi: “Sao cơ?”
“…Không có gì.” Giọng nói Mục Phách lúc này tựa như còn lạnh hơn cả gió đêm, “Con người nếu chẳng có gì để trân trọng thì sẽ không thể vui vẻ được.”
Gia Ngộ ngẩn người trong chốc lát mới hiểu ra đây là Mục Phách đang trả lời câu hỏi của mình lúc trước. Cô không giỏi an ủi người khác, do dự rồi lại suy nghĩ thật kỹ mới nói: “Mặc kệ bây giờ chuyện khiến cậu vui vẻ có tồn tại hay không, nhưng trong tương lai chắc chắn chuyện như thế sẽ xuất hiện, chỉ cần cậu còn hy vọng vào ngày đó.”
Mục Phách nhìn cô, tựa như chẳng hề nghe thấy điều gì. Gia Ngộ im lặng trong chốc lát, trong lòng dấy lên một khao khát không thể nói thành lời. Cô đến Trấn Nam Thủy đã mười tháng, không kết giao với bất kỳ ai, không phải cô không muốn, mà thực sự không có đủ sức lực và tinh thần. Lại một lần nữa cố gắng hòa mình vào một vòng tròn sinh hoạt mới, cô sợ bản thân mình đi quá xa rồi đến sau này mọi tình cảm đã xây dựng đều trở nên vô nghĩa. Rốt cuộc thì lúc đó cô cũng không biết mình sẽ ở lại Trấn Nam Thủy trong bao lâu.
Mà ngày mai, cô phải rời đi rồi. Mười tháng nói dài không dài, bảo ngắn cũng chẳng ngắn. Những chuyện đã xảy ra ở đây tựa như cưỡi ngựa xem hoa vậy, vừa như mới hôm qua lại vừa xa xôi đến thế. Có thể chẳng bao lâu nữa, cô sẽ dần quên đi những chuyện đã xảy ra, những người đã từng gặp gỡ tại nơi này. Cho nên giờ phút này, cô muốn lưu lại điều gì đó.

Bình luận (0)

Để lại bình luận