Chương 59

: Cuộc Sống Ở Úc
Sydney chào đón Tống Phi Vũ bằng ánh nắng rực rỡ và những con sóng vỗ rì rào ở bãi biển Bondi. Căn hộ mà Chu Chính thuê nằm ở trung tâm, với tầm nhìn ra Nhà hát Con Sò và cầu Cảng lấp lánh ánh đèn. Tống Phi Vũ bước vào, ngỡ ngàng trước không gian hiện đại, với nội thất gỗ sáng màu và cửa kính lớn mở ra ban công rộng. “Anh… chỗ này đẹp quá,” cô nói, mắt lấp lánh, tay vuốt bụng, nơi cái thai đã bắt đầu lộ rõ.
Chu Chính đứng sau, ôm lấy cô, cằm tựa lên vai cô. “Anh muốn em và con sống thoải mái. Đây là nhà của chúng ta ở Úc.” Anh hôn lên cổ cô, hơi thở nóng rực khiến cô rùng mình. “Nhưng em phải hứa, không được tự ý làm gì nguy hiểm. Anh sẽ lo mọi thứ.”
Tống Phi Vũ gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn có chút áp lực. Cái bụng ngày càng lớn khiến cô vụng về hơn, và việc thích nghi với môi trường mới không dễ dàng. Cô bắt đầu các lớp học tại trường đại học Sydney, nơi các sinh viên quốc tế thân thiện nhưng cũng đầy cạnh tranh. Chu Chính, dù bận rộn với việc mở chi nhánh công ty ở Úc, vẫn luôn ở bên cô, chăm sóc từng bữa ăn, từng giấc ngủ.
Nhưng áp lực không chỉ đến từ việc học. Tống Phi Vũ cảm nhận được ánh mắt của các cô gái ở trường khi nhìn Chu Chính – người đàn ông cao lớn, nam tính, luôn xuất hiện để đón cô sau giờ học. Cô biết anh hấp dẫn, và điều đó khiến cô bất an. “Anh có thấy mấy cô gái đó nhìn anh không?” Cô hỏi một tối, khi cả hai nằm trên giường, ánh đèn thành phố hắt vào qua cửa sổ.
Chu Chính bật cười, kéo cô vào lòng. “Tiểu Vũ, em ghen à? Anh chỉ thấy mỗi em thôi.” Anh hôn lên môi cô, nụ hôn sâu và đầy đam mê. “Để anh chứng minh cho em.”
Anh lật cô nằm ngửa, cởi áo ngủ cô ra, để lộ cơ thể mảnh mai với bầu ngực căng tròn và cái bụng bầu nhỏ xinh. “Em đẹp quá,” anh thì thầm, môi lướt xuống cổ cô, xuống ngực, ngậm lấy nụ hoa hồng phấn. Tống Phi Vũ rên khe khẽ, tay bấu vào ga giường, cơ thể nóng ran dưới những cái chạm của anh.
“Anh… em… đang mang thai, cẩn thận chút…” Cô thở hổn hển, nhưng mắt long lanh dục vọng. Chu Chính cười khàn, cởi quần, để lộ côn thịt cương cứng, to lớn và đầy uy lực. “Anh sẽ nhẹ nhàng, nhưng em phải chủ động một chút,” anh nói, nằm ngửa ra, kéo cô lên trên.
Tống Phi Vũ đỏ mặt, nhưng cô không từ chối. Cô ngồi lên anh, từ từ hạ người, cảm nhận anh tiến vào, căng đầy và nóng bỏng. “A… Anh… quá sâu…” Cô rên rỉ, tay bấu vào ngực anh, móng tay cào nhẹ lên cơ bắp săn chắc. Chu Chính giữ hông cô, hướng dẫn cô di chuyển, từng nhịp chậm rãi nhưng sâu, khiến cô run rẩy.
“Em giỏi lắm, Tiểu Vũ,” anh gầm gừ, mắt khóa chặt vào cô, nơi cô đang cưỡi anh, mái tóc dài xõa xuống, gương mặt ửng hồng. Tống Phi Vũ tăng tốc, mỗi lần hạ người đều khiến cô hét lên trong khoái cảm. “Anh… em… không chịu nổi…” Cô rên rỉ, cao trào ập đến, cô cong người, hét lên tên anh, toàn thân run rẩy.
Chu Chính lật cô nằm xuống, tiếp tục đẩy, từng nhịp mạnh mẽ nhưng cẩn thận, không muốn làm cô đau. Anh đạt đỉnh, bắn tinh sâu trong cô, hơi thở nặng nề. Anh ôm cô, vuốt tóc cô, thì thầm: “Anh chỉ có em, mãi mãi.”
Tống Phi Vũ gục vào ngực anh, cảm giác an toàn bao bọc lấy cô. Nhưng cô biết, cuộc sống ở Úc sẽ còn nhiều thử thách, và cô phải mạnh mẽ hơn để đối mặt.

Bình luận

Để lại bình luận