Chương 59

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 59

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Hắn gào thét lớn, yết hầu đều nghẹn mà căng hết lên, hắn thật sự bị tức chết rồi.

“Cậu lo lắng cho tôi?”

Thình lình , biểu tình của hắn lập tức cứng đờ.

Hắn ngẩng đầu, “Đúng vậy, lão tử chính là lo lắng cho em , làm sao vậy ?! Gia chính không có việc gì làm, tìm việc làm tiện thể lo lắng cho em, tôi sợ em bị người khác đánh chết a!”

Vệ Duy Nhất đem đèn bàn đặt qua một bên, nghiêm trang nói, “Cảm ơn.”

“Cảm ơn mẹ em bán phê!”

“A ——”

Hắn xông tới, bắt lấy mắt cá chân cô hướng đến mép giường mà lôi kéo, cả người lập tức nằm ở dưới thân hắn , côn thịt dựng thẳng cao cao dừng ở trên mặt cô, Vệ Duy Nhất đá hai chân lung tung.

“Cút, tôi không cần! Tôi không cần liếm cho cậu, cút a!”

Trên cổ hắn còn bị cào ba dấu móng tay, chảy máu đỏ bừng , gân xanh ở cổ đều nhảy cả ra ngoài, hầu kết di động lên xuống không ngừng.

“tôi con mẹ nó yên tĩnh tôi không nói em giúp tôi liếm, thành thật chút!”

Liễu Dục bóp lấy cằm cô, ấn gương mặt xuống ,làm cô há to miệng, chỉ thấy cô hoảng sợ mà hai mắt trợn tròn, ngậm nước mắt hoảng sợ.

Hắn cúi đầu để sát mặt vào, đem mặt cô hướng lên trên nâng nâng, nhìn vào bên trong miệng.

“Đầu lưỡi áp xuống, tôi không nhìn thấy yết hầu.”

Cầm di động trong túi click mở đèn pin hướng vào trong soi sáng, bên trong vẫn là một mảnh đỏ bừng.

“tôi thật là thiếu nợ em, uống thuốc cho tôi!”

Liễu Dục nhặt lại quần trên mặt đất mặc vào, rửa sạch tay trở về lấy thuốc cho cô , nhìn cô rúc ở một góc, không nhịn xuống lại rống một tiếng.

“Sợ cái gì, lão tử cũng không ăn em, lại đây uống thuốc cho tôi!”

Vệ Duy Nhất đánh giá hắn, “Cậu không động vào tôi?”

Hắn một bụng dục vọng nhưng đều phải nhịn xuống, cắn răng, “Em nói đi?”

Ngón tay thon dài ấn vào vỏ plastic lấy thuốc ra, vò mát vỏ thuốc trong tay như đang phát tiết , lẩm bẩm tự nói cái gì đó.

“Tôi thật là thiếu nợ em! Tạo cái nghiệt gì ,không thể đánh em, cũng không thể giết em, tôi mẹ nó chính là muốn thao em! Lúc thao còn không thành thật một chút cho tôi, tôi thật là…… Thật là.”

“Cậu đang nói cái gì vậy?”

Vệ Duy Nhất kỳ quái nhìn hắn, đã mặc xong quần áo ngồi xuống ở mép giường.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt mang theo nóng rực nhìn thẳng vào cô, ánh sáng nóng bỏng đọng lại ở trong mắt cô , một bộ dáng thâm tình không thể tưởng tượng được.

Sau giờ ba giờ chiều, khi ánh mặt trời đang chiếu trực tiếp vào phòng , ánh sáng chiếu thẳng trực tiếp vào phần phần góc nghiêng của hắn , phân cách mặt hắn thành nửa sáng nửa tối , mày nhăn lại hung ác, chính là một loại cảm giác không được thỏa mãn, không chiếm được thứ mình muốn.

“Tôi nói tôi bị em tức chết rồi.”

“Em vì sao không thể ngoan ngoãn nghe tôi nói?Để tôi thao em thực thoải mái có được không, nằm ở trên giường tùy ý tôi thao rất ủy khuất em?”

“Tôi thực thích em, em nhìn không ra sao?”

Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh, Liễu Dục sửng sốt một giây mới biết được mình nói ra cái gì , dứt khoát bất chấp tất cả, hét lớn.

“Tôi chính là thích em a! Em mẹ nó có thể yêu tôi hay không,có thể làm người yêu tôi hay không a! Hả?”

Vệ Duy Nhất đột nhiên nhắm mắt lại.

“Câm miệng.”

“Em nói tôi câm miệng?Em cho mình là ai! tôi chính là không câm miệng thì làm sao, em đánh tôi sao a, có bản lĩnh em đánh tôi đi! Xem hai chúng ta ai đánh ai, đánh tôi đi !”

Hắn đứng lên cong lưng, giương mồm to như bồn máu dường như muốn ăn thịt người, Vệ Duy Nhất dùng cánh tay ngăn trở mặt hắn, nhăn mày đẩy hắn ra.

“Nước miếng của cậu phun lên mặt tôi.”

“……”

Thao!

————————
Liễu Dục: Em thực không có tình thú .

Duy Nhất: Nước miếng thực dơ.

Ngụy Thừa Trạch: Trở tay ném trở về một phen cẩu lương, đá chậu cơm cẩu liền chạy! Thuận tiện đá một chân vào ổ chó, chống eo hùng hổ rời đi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận