Chương 592

: Phiên Ngoại 12
Lâu Nguyệt Tuyệt không giả vờ nữa, lập tức sa sầm mặt mày: “Vậy tại sao chị ở cạnh em lại còn nghĩ đến Vi Sinh Hoài Lăng, còn nói chị cảm động.”
Kiều Sở Sở muốn nổ đầu: “Bởi vì em ấy không nói được, nhưng lại học nói chuyện, chuyện như thế không khiến người ta cảm động sao?”
Lâu Nguyệt Tuyệt nói không hề nghĩ: “Hôm nào em sẽ lấy lựu đạn làm điếc tai, em cũng có thể học nói chuyện.”
Kiều Sở Sở: “?”
Cô giẫm lên giày da của cậu ấy một cái: “Nói cái gì đấy!”
Lâu Nguyệt Tuyệt cúi đầu nhìn dưới bàn.
Trong không gian tối bưng được phủ lên bởi chiếc khăn trải bàn, đôi giày thể thao màu trắng sạch sẽ của Kiều Sở Sở đang di mạnh trên giày da cậu ấy.
Đôi giày trắng tựa như một chú thỏ nhỏ đang nhe răng múa vuốt, ra sức trút hết cảm xúc khó chịu lên đôi giày da không một dấu vết.
Giẫm không đau chút nào.
Ánh mắt của cậu ấy di chuyển, dời đến mặt Kiều Sở Sở.
Kiều Sở Sở nhíu lông mày thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nghiêm túc: “Đừng nói những lời không may ấy! Nhổ nước bọt đi!”
Lâu Nguyệt Tuyệt nghiêng đầu, cười nghiền ngẫm: “Chị tin điều này?”
Cô cau mày: “Tin! Mau nhổ ra đi.”
“Được rồi.” Lâu Nguyệt Tuyệt hắng giọng: “Phụt, phụt, phụt.”
Khóe miệng của cậu ấy không khỏi giương lên: “Nghe chị nói thế này, em rất vui, vì chị quan tâm em gặp xui hay không, nếu là thế, em sẽ không để bụng những gì chị vừa nói.”
Lâu Nguyệt Tuyệt dứt lời, mặt lại trầm xuống: “Nhưng lần sau chị nhớ để ý, tính tình của em không tốt, chị nói thêm một câu, em sẽ đánh nhau với anh ấy.”
Kiều Sở Sở: “…?”
Uy hiếp cái kiểu gì thế?
Sau khi ăn xong, cô ngồi cùng xe với Lâu Nguyệt Tuyệt, đi đến trung tâm thương mại.
Cô tò mò: “Em muốn mua đồ à?”
Giọng điệu của Lâu Nguyệt Tuyệt sâu xa: “Là chị muốn mua đồ.”
Kiều Sở Sở: “? Chị?”
Lâu Nguyệt Tuyệt xuống xe, mở cửa xe cho cô: “Vào đi, ở trong có người quen đang đợi chị.”
Phía trước xuất hiện bàn tay mềm mại mang theo mùi thơm che lại mắt Kiều Sở Sở: “Đoán xem là ai?”
Kiều Sở Sở ngửi kỹ mùi hương này, thoải mái nói: “Là chị Lâm Thanh!”
Lâm Thanh thất vọng buông tay ra: “Ồ? Sao em luôn đoán ra chị chứ?”
Cô đắc ý chống eo: “Đương nhiên là em có bí kíp độc quyền rồi, nhưng lần này đến trung tâm thương mại, là để dạo phố với chị sao?”
“Đương nhiên không phải.” Lâm Thanh nháy mắt: “Chị đến là để đưa em đi mua váy.”
Kiều Sở Sở: “?”
“Tối nay có một buổi tiệc, cần có sự xuất hiện của em, nên bây giờ chị đưa em đi xem trang phục dạ hội.”
Lâm Thanh dắt tay Kiều Sở Sở, đưa cô vào cửa hàng hiệu: “Vốn định đặt may riêng cho em, nhưng chị đổi ý, đặt may có ưu điểm riêng, mua luôn cũng có chỗ tốt, dù sao hai chúng ta cũng có thể đi dạo phố với nhau.”
Kiều Sở Sở ngoan ngoãn đi theo sau cô ấy, đồng ý gật đầu: “Nếu trang phục nào cũng may riêng, thì không còn ý nghĩa nữa, em khá là thích cảm giác đi thử quần áo rồi mang chúng về.”
Lâm Thanh búng tay: “Đúng! Chính là loại cảm giác này.”
Ánh mắt cô lướt qua bộ lễ phục cao cấp được đặt may riêng, thản nhiên hỏi: “Lúc trước em nói với chị, em thích nhất công chúa nào của Disney nhỉ?”
Kiều Sở Sở trả lời: “Là Bella trong “Người đẹp và quái vật.””
Lâm Thanh nhớ rõ, chọn một chiếc váy xòe có màu vàng nhạt giống như công chúa: “Vậy cái này thế nào? Màu giống với váy của Bella, hơn nữa màu tóc của em là nâu đỏ, rất hợp với màu vàng.”
Kiều Sở Sở rất thích: “Đúng là khá được, nhưng hôm nay là tiệc do ai tổ chức?”
Lâm Thanh không trả lời, ra hiệu nhân viên bán hàng cầm váy mang đến phòng thử đồ: “Em đi thử đi.”
Cô không có được câu trả lời, nhưng cũng không sốt ruột, đi theo nhân viên rồi vào phòng.
Bình thường nhân viên bán hàng sẽ ở cạnh để giúp cô mặc váy.
Nhưng người nhân viên ấy lại bị Lâm Thanh gọi đi.
Cô đành phải thay váy trước, cô không cách nào tự kéo khóa đằng sau lên được: “Xin lỗi, có thể vào kéo khóa váy giúp tôi được không?”
Nhân viên hỏi: “Xin hỏi cô đã mặc vào chưa ạ?”
Kiều Sở Sở quay lưng lại: “Tôi mặc xong rồi, nhưng không kéo khóa lên.”
Rèm cửa phía sau được vén lên.
Một bóng người cao lớn cất bước đi vào.
Kiều Sở Sở vùi đầu chỉnh lại váy, bỗng cảm nhận được đầu ngón tay âm ấm khẽ chạm vào lưng cô, và đang kéo khóa.
Cô vô tình ngẩng đầu, thấy người đàn ông trong kính, đột nhiên xoay người: “Lâu Thính Tứ?!”
Trên người Lâu Thính Tứ là bộ đồ tây được cắt may tinh tế, anh ta trông rất ra dáng đứng ở sau lưng cô, tay còn đang cầm dây buộc: “Sao vậy?”
Anh ta cười một cách nghiền ngẫm: “Không phải em cần giúp đỡ sao?”
Kiều Sở Sở hoảng hốt che ngực: “Em cần là cần nhân viên bán hàng giúp, chứ không phải là anh, hơn nữa sao anh lại ở đây!”
“Đến tìm em.” Lâu Thính Tứ vòng ra sau cô, từ từ chậm rãi buộc dây cho cô: “Anh nghe thấy em cần hỗ trợ, nên đã nhờ các cô ấy hỏi em mặc quần áo xong chưa, em nói mặc xong rồi, anh mới đi vào.”

Bình luận

Để lại bình luận