Chương 593

: Phiên Ngoại 13
Da đầu của Kiều Sở Sở tê dại.
[Anh ấy không hề coi mình là người ngoài nhỉ!]
Cô đẩy anh ta: “Anh ra ngoài đi, không cần anh buộc cho em, anh tìm người khác đi!”
Giọng nói của Lâm Thanh vang lên ở ngoài cửa: “Sở Sở, sao rồi, em cần giúp gì không?”
Vẻ mặt của Kiều Sở Sở thay đổi nhanh chóng, lôi Lâu Thính Thứ lại: “Chị Lâm Thanh không biết anh ở đây sao?!”
“Đương nhiên không biết.” Lâu Thính Tứ đứng ở cửa, cười như không cười nhìn cô: “Bây giờ là thời gian của Lâm Thanh.”
Trong đầu Kiều Sở Sở hiện lên một dấu chấm hỏi, nhưng cô mơ hồ hiểu được đó là ý gì.
Chắc là bọn họ đã chia nhau thời gian để xuất hiện.
Cô hạ thấp giọng: “Nếu là thời gian của chị Lâm Thanh, sao anh lại có mặt ở chỗ này? Thời gian của anh thì sao”
Nói xong cô càng mờ mịt.
Từ lúc nào cô bị mấy người dạy hư chứ.
Thế mà có thể thoải mái tiếp thu hình thức ở chung kiểu này với bọn họ??
Lâu Thính Tứ tiếc nuối thở dài: “Bởi vì anh bốc được thăm hạ hạ, nên không có thời gian riêng ở cạnh em, vì thế anh lén đến gặp em.”
Kiều Sở Sở: “?”
Thăm hạ hạ?
Lâu Thính Tứ cúi xuống, chuyên chú nhìn hai mắt mê mang của cô, anh ta như một con hồ ly lười biếng đang phe phẩy cái đuôi: “Sao thế? Bây giờ em định để anh ra ngoài khiến Lâm Thanh hiểu lầm sao? Anh nghe em.”
Anh ta cười tươi hơn: “Nhưng Lâm Thanh nhỏ mọn như vậy, có thể cô ấy sẽ tức giận.”
Kiều Sở Sở nghiến răng: “Anh…”
Lâm Thanh vẫn ở ngoài hỏi dồn dập: “Sở Sở, cần chị vào xem không?”
Kiều Sở Sở hoảng loạn: “Đợi chút, em còn chưa buộc chặt dây!”
Cô cuống đến mức đỏ mặt, ánh mắt ươn ướt hốt hoảng nhìn Lâu Thính Tứ: “Lúc này phải làm gì, giờ em đang tiến thối lưỡng nan đó!”
“Anh có cách.”
Lâu Thính Tứ thích thú đi ra sau lưng cô, buộc dây váy cho cô: “Em không muốn để bị phát hiện, thế thì đừng kêu lên.”
Anh ta cúi người, nhìn cô qua gương, môi dán vào vành tai cô: “Cũng đừng dùng tiếng lòng gọi tên anh, sẽ bị Lâm Thanh nghe được.”
Kiều Sở Sở: “…”
Lâu Thính Tứ thấy cô chịu thiệt, ý cười càng tăng, tay quấn lấy dây lưng màu vàng, chậm rãi siết chặt eo cô.
“Sở Sở của chúng ta cũng đã trổ mã thành một cô gái trưởng thành rồi.”
Qua hình ảnh phản chiếu trên gương, Lâu Thính Tứ nhìn thấy rặng mây đỏ đang vương vấn trên mặt Kiều Sở Sở vì lo lắng: “Lần này được lớn lên cùng em, nhìn em càng trưởng thành càng xinh đẹp, thật sự xúc động.”
Tâm trạng của Kiều Sở Sở không tốt: “Đúng thế, em nhìn anh từ già thành trẻ, còn trẻ được vài tuổi, cũng rất xúc động.”
Lâu Thính Tứ sửng sốt, thấp giọng cười, nhìn ngắm cô mặc váy xong xuôi.
Tình yêu và sự yêu thích cứ như dây leo, nhẹ nhàng dần vươn ra khỏi mắt anh ta: “Chiếc váy này rất hợp với em.”
Kiều Sở Sở nhìn vào trong gương.
Quả thật rất hợp với cô.
Lâu Thính Tứ đứng sau lưng cô, hai tay đỡ tay cô: “Anh là người đầu tiên thấy em mặc chiếc váy này, Lâm Thanh mới là người thứ hai, em không thấy rất kích thích sao?”
Kiều Sở Sở: “… Anh rất biến thái là sự thật, bây giờ chúng ta ra ngoài kiểu gì? Anh cứ núp ở trong này sao?”
Ý cười trên mặt Lâu Thính Tứ càng tăng, cầm di động nhắn tin: “Đừng vội.”
Nhân viên bán hàng chợt mở miệng: “Cô Lâm, bên kia chúng tôi có thiết kế mới, cô có muốn xem thử không?”
Lâm Thanh hào hứng đồng ý: “Được.”
Đợi đến khi tiếng bước chân càng lúc càng xa, Lâu Thính Tứ mới kéo rèm ra nhìn xung quanh.
“Không có ai.”
Anh ta nắm lấy tay Kiều Sở Sở rồi bước ra khỏi phòng thử đồ, nháy mắt với cô: “Buổi tối gặp.”
Lâu Thính Tứ vẫy tay với cô, không chút hoang mang đi ra khỏi cửa, không hề cảm thấy xấu hổ khi chen ngang.
Kiều Sở Sở buồn phiền nhìn lưng anh ta, muốn nghiến đến vỡ răng!
Không biết sau khi Lâu Thính Tứ sống lại, anh ta uống nhầm thuốc gì, không thành thật giống Vi Sinh Hoài Lăng, luôn kiếm chuyện gây sự!
Đúng lúc Lâm Thanh quay lại: “Sở Sở thay xong rồi sao, để chị nhìn kỹ nào!”
Cô lập tức rặn cười: “Dạ!”
Lâm Thanh thoải mái: “Chị cảm thấy chiếc váy này hợp với em nhất, mua chiếc này đi, giờ chị đưa em về nhà.”
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh khó xử: “Chuyện này… đã có một vị trả tiền cho cô Kiều rồi.”
Kiều Sở Sở: “?”
Lâm Thanh: “? Ai mua?”
Người nhân viên bối rối: “Là anh Lâu, vừa rồi đã thanh toán bằng Wechat cho tôi.”
Mặt của Lâm Thanh thay đổi, trừng mắt nhìn Kiều Sở Sở: “Lâu Thính Tứ vừa gặp em à?!”
Kiều Sở Sở há miệng, lưỡi cứng lại: “Ừm…”
Cô không biết phải nói thế nào.

Bình luận

Để lại bình luận