Chương 596

: Phiên Ngoại 16
Vốn dĩ là nhà hát chủ đề, lại được trang hoàng cẩn thận, thiết kế như mộng hư ảo, còn dùng đèn vàng trải thành một con đường ánh vàng rực rỡ.
Những vũ công đang mặc trang phục lộng lẫy, đứng ở vị trí của từng người, khiêu vũ theo nhịp điệu của khúc nhạc.
Toàn bộ nhà chỉ có một vị khách là cô!
Cô đắm mình trong ánh đèn vàng, nhìn những vũ công đang nhảy múa và trang trí này, cô ngạc nhiên đến không khép được miệng.
Xe ngựa dừng lại tại cửa nhà hát.
Cô xách váy đi xuống xe.
Người làm mỉm cười nhìn cô, đẩy cửa ra: “Sinh nhật vui vẻ, cô Kiều.”
Cô bị ánh đèn đẹp đẽ làm choáng ngợp không mở nổi mắt, bước chân đi vào chỉ thấy Thẩm Chước Ngôn đang đứng chính giữa vòng tròn.
Anh ta đội mũ ảo thuật một cách khoa trương: “Sau đây, anh sẽ vì Sở Sở biến ra phép thuật!”
Anh ta tháo mũ xuống: “Trong này không có gì hết, đúng không.”
Kiều Sở Sở gật đầu, rất nể mặt trả lời: “Đúng!”
Thẩm Chước Ngôn thấy cô phối hợp như thế, mắt anh ta sáng hơn, cảm xúc căng thẳng đã biến mất phần nào, ra vẻ xụ mặt nói theo kịch bản.
“Cho anh ba giây, anh sẽ nói cho em biết thế nào là kinh ngạc cùng vui mừng.”
Anh ta đặt mũ lên bàn, dùng cái khăn phất qua phất lại, rồi đắp lên trên mũ.
Thẩm Chước Ngôn vừa kéo khăn!
Mấy chú chim bồ câu xuất hiện từ trong mũ, bay đến Kiều Sở Sở!
Cô ngạc nhiên vui vẻ: “Oa! Thẩm Chước Ngôn, anh còn biết làm ảo thuật!!”
Trong mắt Thẩm Chước Ngôn hiện lên ý cười, tay còn đang bắt lấy một con chim bồ câu, anh ta vung tay, con chim biến thành một đóa hoa linh lan màu hồng.
Cô càng ngạc nhiên hơn.
Tuy cô từng xem biểu diễn ảo thuật, màn này của Thẩm Thước Ngôn rất thường thấy, nhưng không giống với niềm vui do người thân cô đem lại!
[Anh ấy vì để sinh nhật mình bất ngờ và vui vẻ mà lại học nhiều thứ như vậy!]
Thẩm Chước Ngôn thấy cô thích thì thở phào, cuối cùng vui mừng ra mặt: “Em thích thì tốt, anh…”
“Tạm thời đừng vui mừng quá sớm!” Bùi Bất Tiện bước ra từ đằng sau, châm lửa một cây đuốc!
Kiều Sở Sở đổi sắc mặt, Bùi Bất Tiện bỗng biến cây đuốc thành hoa tươi!
Cô vừa sợ vừa thích: “Mẹ ơi, sống động đến vậy sao?”
Bùi Bất Tiện cực kỳ đắc ý mà cười, liếc Thẩm Chước Ngôn: “Của anh còn hay hơn của Thẩm Chước Ngôn nhiều!”
Thẩm Chước Ngôn lạnh lùng nhìn anh ấy: “Ha ha.”
Kiều Sở Sở rất vui, nhưng cô ngửi thấy một mùi trong không khí: “Có phải có gì đó cháy không?”
Vẻ mặt của Bùi Bất Tiện thay đổi, hoảng loạn nhìn sau lưng: “Nguy rồi, anh quên không dập tắt cây đuốc!”
Thẩm Chước Ngôn không nói hai lời, rất có kinh nghiệm lấy bình cứu hỏa dập lửa, bình tĩnh nhìn Kiều Sở Sở: “Không sao, anh đã chuẩn bị từ trước rồi, lão nhị luôn quên dập lửa khi làm trò ảo thuật này.”
Bùi Bất Tiện căm tức: “Sao cậu lại vạch trần tôi!”
Thẩm Chước Ngôn không quan tâm anh ấy, tự hào nhìn Kiều Sở Sở.
Như thể đang chờ được khen vậy.
Kiều Sở Sở thở hắt ra: “May mà có Thẩm Chước Ngôn, thật may khi không tạo thành hỏa hoạn.”
Thẩm Chước Ngôn đắc ý nhìn Bùi Bất Tiện một cái.
Bùi Bất Tiện: “…”
Thẩm Chước Ngôn đi đến trước mặt cô, đưa đóa hoa linh lan cho cô: “Sinh nhật vui vẻ, Sở Sở!”
Cô cảm động nhận lấy: “Cảm ơn.”
Bùi Bất Tiện không vui đi đến trước mặt Kiều Sở Sở, ngắt một bông hoa trong bó hoa hồng rồi đưa cho cô: “Sở Sở, ảo thuật của anh không tốt sao?”
Cô đón lấy bông hoa: “Sao lại không tốt chứ.”
Cô trấn an, vỗ Bùi Bất Tiện: “Ảo thuật rất khó, em thấy anh cực kỳ giỏi! Em còn không biết đấy.”
Bùi Bất Tiện không phục: “Vậy em nói xem anh hay cậu ta giỏi hơn?”
Kiều Sở Sở: “?”
[Sao mình có cảm giác cả ngày hôm nay đều nghe được câu hỏi này thế.]
[Tai mình chai đến nơi rồi.]
Thẩm Chước Ngôn thấy Kiều Sở Sở khó xử, quay lại nhìn Bùi Bất Tiện: “Ở trong mắt của Sở Sở, chắc chắn người làm ảo thuật giỏi nhất là anh.”
Cô kinh ngạc nhìn Thẩm Chước Ngôn.
Thẩm Chước Ngôn nhìn cô cười: “Đúng không, Sở Sở?”
Bùi Bất Tiện vẫn giữ thái độ nghi ngờ: “Thật thế sao?”
Kiều Sở Sở do dự.
Cô cảm thấy Thẩm Chước Ngôn tốt hơn một chút.
Dù gì cũng an toàn.
Thẩm Chước Ngôn vòng ra phía sau cô, kề vào tai cô rồi nói khẽ: “Anh biết em cảm thấy anh làm tốt, chỉ cần trong lòng em cho rằng anh tốt nhất là được, còn Bùi Bất Tiện hay ầm ĩ, nên em theo anh ta đi, anh hiểu rõ.”
Anh ta nắm cổ tay cô như thể trấn an.
Kiều Sở Sở lập tức cười với Bùi Bất Tiện: “Thật mà!”

Bình luận

Để lại bình luận