Chương 597

: Phiên Ngoại 17
Bùi Bất Tiện lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng, đắc ý nhìn Thẩm Chước Ngôn nói: “Thế thì được, tuy anh rút thăm hạ hạ, nhưng cũng không uổng công mỗi ngày anh tập luyện lâu như thế! Chắc chắn anh có thể lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc ở trong lòng em.”
Kiều Sở Sở gật đầu.
[Đúng thế, dù màn ảo thuật này có tai họa ngầm rất lớn về mặt an toàn.]
Bùi Bất Tiện: “?”
Cô tò mò: “Nhưng rốt cuộc thăm hạ hạ mà các anh nói là gì?”
Thẩm Chước Ngôn giải thích: “Một tháng trước bọn anh đã chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho em, từng người đều muốn ở riêng với em trong ngày sinh nhật, nhưng bọn anh có nhiều người quá, nên mọi người quyết định bốc thăm.”
Bùi Bất Tiện đi đến cạnh cô: “Rút được thăm thượng thượng, có thể một mình đi chơi với em một tiếng, rút được thăm hạ hạ, chỉ có thể cùng nhau gặp em nói chuyện, nhân tiện biểu diễn tiết mục.”
Kiều Sở Sở: “? Tổ chức gặp mặt người hâm mộ à? Em nổi tiếng như vậy sao?”
Thẩm Chước Ngôn cười khẽ: “Giống như Bùi Bất Tiện nói, em là cục cưng mọi người yêu quý nhất, nên đối với anh, thăm hạ hạ cũng được, dù thế nào cũng là để khiến em vui.”
Bùi Bất Tiện bĩu môi, không vui nói: “Không hề tốt tí nào, anh muốn ra ngoài một mình với em, còn lâu mới cần nói một hai câu.”
Vi Sinh Dư Xán ở tầng hai cắt ngang nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa.”
Kiều Sở Sở ngẩng lên nhìn cô ấy.
Dư Xán cười với cô: “Lên trên thôi.”
Bùi Bất Tiện và Thẩm Chước Ngôn nghe thấy thế thì ưỡn ngực, đồng thời cong hai tay để Kiều Sở Sở khoác.
Hai người để ý thấy động tác của nhau, mặt cả hai đều xụ xuống.
Kiều Sở Sở sợ hai người đánh nhau, khoác tay cả hai: “Không sao, em có hai tay, đừng tức giận.”
Bùi Bất Tiện và Thẩm Chước Ngôn ngẩn ra, bất đắc dĩ nhìn cô, đưa cô lên trên tầng.
Vi Sinh Dư Xán cười híp mắt, đẩy cửa ra.
Vũ khúc du dương từ từ vang lên.
Thời Duật đi đến trước mặt cô, khom người mời cô nhảy.
Kiều Sở Sở đưa tay ra, tà váy của cô như một bông hoa nở rộ ở hội trường, được Thời Duật dẫn vào giữa sàn khiêu vũ.
Tay của Thời Duật đặt trên eo cô, trong ánh mắt dịu dàng phản chiếu bóng hình cô: “Hôm nay em rất xinh.”
Kiều Sở Sở ngượng ngùng rũ mắt xuống: “Cảm ơn.”
Ánh mắt của Thời Duật dừng ở những người đang đứng sau cô: “Hôm nay vui không?”
Cô hưng phấn gật đầu: “Vui! Rất vui!”
Thời Duật điềm đạm cười: “Em vui, anh cũng vui, chỉ tiếc hôm nay không rút được thăm thượng thượng, nhưng không sao, tương lai của chúng ta còn rất dài, còn rất nhiều, rất nhiều thời gian để bù đắp.”
Lúc Thời Duật để cô xoay một vòng, trước mắt đã biến thành người khác.
Bùi Phong Lộng căng thẳng đi đến trước mặt Kiều Sở Sở, ôm eo cô: “Sinh nhật vui vẻ, Sở Sở.”
Kiều Sở Sở ngạc nhiên, nghĩ đến chuyện người rút được thăm hạ hạ chỉ có thể nói một câu với câu thì dở khóc dở cười: “Anh cũng rút phải thăm hạ hạ đúng không?”
Bùi Phong Lộng ngẩn ra, ngại ngùng cười: “Đúng, anh khá là xui.”
Ánh mắt anh ấy nhìn cô chăm chú: “Nhưng không sao, anh chỉ quan tâm lâu dài, không tranh khoảng thời gian ngắn ngủi này.”
Nói xong, anh ấy lùi cách cô ba bước dài, nhìn sang phía bên kia.
Kiều Sở Sở nhìn theo anh ấy.
Bùi Uyên đứng dưới ánh đèn, mỉm cười đi đến trước mặt cô, ôm lấy eo cô.
Cô hơi buồn cười: “Anh cả, sao anh cũng rút trúng thăm hạ hạ thế.”
Bùi Uyên thở dài: “Thật ra anh rút thăm thượng thượng, nhưng em thường dựa vào anh, vẫn luôn lấy anh làm hình mẫu nam chính, bọn họ không phục, lập tức đổi thăm thượng thượng của anh thành thăm hạ hạ. ”
“Nhưng ai nói người nhảy với em là thăm hạ hạ?”
Mắt của Bùi Uyên hiện lên vẻ giảo hoạt, hướng đến tai cô: “Với anh đây là thăm thượng thượng, thượng thượng tốt nhất, hơn nữa anh nghe nói Lâu Thính Tứ lén đi tìm em, bọn anh đã phạt anh ta, không cho phép anh ta nhảy với em, anh còn có thể nhảy với em thêm một lúc.”
Kiều Sở Sở nghe thấy chuyện này, cô nhìn sang Lâu Thính Tứ.
Lâu Thính Tứ oán hận ngồi một bên, hai bên trái phải chính là Lâm Thanh và Vi Sinh Hoài Lăng đang trầm mặt.
Lâu Thính Tứ nhìn vào mắt cô, có phần bất đắc dĩ nhún vai.
Cô không khỏi cười thành tiếng.
Bùi Uyên lạnh lùng liếc Lâu Thính Tứ: “Đây chính là kết quả của việc phá vỡ quy tắc.”
Nhạc khiêu vũ kết thúc, Lâm Thâm đẩy bánh ngọt đi ra.
Kiều Sở Sở nhìn không rời mắt, là một cái bánh gato không đẹp chút nào.
Trong nháy mắt cô hiểu rõ, cô nhìn về Doanh Trần, Vi Sinh Lẫm và Vi Sinh Biệt Hạc đang có ánh mắt thất thần: “Hóa ra các anh làm nổ phòng bếp là vì làm bánh gato cho em.”
Ba người nghe vậy lập tức ưỡn ngực: “Bọn anh đảm bảo ăn ngon!”
Lâm Thâm cầm vương miện, đeo lên cho cô: “Sinh nhật vui vẻ, Sở Sở.”
Cô khuỵu gối đợi anh ấy đeo xong, cảm giác vương miện rất nặng, cẩn thận đỡ lấy: “Là kim cương thật sao?”
Lâm Thâm ngẩn ra, không hài lòng nói: “Đương nhiên là kim cương thật, sao anh có thể mua đồ giả cho em?”
Anh ấy cúi xuống cạnh tại cô: “Em đội rất đẹp, sinh nhật vui vẻ, Sở Sở.”
Kiều Sở Sở cười đến tê mặt, cô được bọn họ vây xung quanh, có phần muốn khóc.
Cô hít mũi, nước mắt cứ trực trào trong hốc mắt: “Cảm ơn mọi người, sau này sinh nhật của mọi người, em cũng sẽ tổ chức bất ngờ và vui vẻ cho mọi người như thế này! Hôm nay em rất vui!”
Đầu tiên bọn họ ngẩn ra, sau đó dở khóc dở cười: “Vậy bọn anh sẽ chờ nhé!”
Bùi Uyên cười khẽ: “Mau cầu nguyện đi!”
Cô gật đầu thật mạnh, nhắm mắt lại.
[Nguyện vọng của mình chỉ có một.]
[Hy vọng mình có thể tiếp tục mãi luôn hạnh phúc với mọi người.]
Kiều Sở Sở mở mắt ra, thổi tắt ngọn nến, cầm dao quơ ở trong ta: “Em muốn chia bánh! Ai muốn ăn miếng đầu tiên?”
Mọi người vui ra mặt, cùng hô lên: “Anh/Em!”
Mắt của Kiều ở Sở cong lên: “Vậy để em làm, xem ai có thể cướp được!~”
Bùi Bất Tiện: “Chắc chắn là anh!”
Bùi Phong Lộng không phục: “Là anh chứ?”
Bùi Uyên cầm đĩa lên, mong đợi đưa tay: “Cho anh, Sở Sở.”
Kiều Sở Sở càng vui vẻ hơn, cúi đầu cắt bánh kem.
[Chắc chắn nguyện vọng của mình sẽ được thực hiện, nhất định mình và mọi người sẽ được đoàn viên ở bên nhau!]
Sắc mặt của bọn họ thay đổi, mũi đều chua xót.
Sẽ như thế.
Chắc chắn như thế.
Bởi vì bây giờ bọn họ cũng rất hạnh phúc.
Bởi vì bọn họ đang ở cạnh Kiều Sở Sở.
(Hoàn truyện)

Bình luận

Để lại bình luận