Chương 6

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 6

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cuộc Yêu Mãnh Liệt

“Nhanh lên đi anh.” Gia Ngộ vừa nói, cửa mình lại rỉ ra thêm vài giọt mật ngọt.

“Cậu bé” từ từ tiến vào nơi mật đạo ấm nóng, cọ xát vào những vách thịt mềm mại từ mọi hướng. Mục Phách đè lên người Gia Ngộ, kẹp chặt hai chân cô vào eo mình, cho đến khi “cậu bé” vào hết chỉ còn lại cặp “bi” lúc lắc bên ngoài.

“Ân a…” Gia Ngộ co rúm mười ngón tay, sướng đến mức phải bấu chặt lấy tấm thảm dưới thân, “Rút ra chút đi…”

Mục Phách chỉ rút ra trong giây lát, rồi ngay lập tức lại thúc mạnh vào. Đường đi chợt siết chặt, anh nhìn Gia Ngộ muốn ngừng mà không ngừng được, cuối cùng cũng tìm được nhịp điệu phù hợp nhất. Chỉ là càng về sau, nhịp điệu không tránh khỏi càng lúc càng nhanh hơn, mãnh liệt hơn.

Gia Ngộ có chút không chịu nổi. Như sắp đạt đến đỉnh điểm, tiếng rên của cô ngày càng lớn hơn, vang vọng bên tai Mục Phách như liều thuốc kích dục mạnh mẽ nhất. Anh đột ngột bế sốc Gia Ngộ lên, vừa đi vừa thúc, đầu “cậu bé” mượt mà liên tục đâm thẳng vào nơi sâu thẳm nhất, bọt nước bắn tung tóe.

“Sướng không em?”

“A, a a…” Gia Ngộ không nói nổi một câu hoàn chỉnh. Lúc này cô như kẻ phiêu dạt trên biển khơi khao khát được cứu vớt, còn Mục Phách chính là mảnh gỗ nổi duy nhất mà cô vất vả tìm được. Chính vì khó tìm nên mới càng trân quý, cô điên cuồng ôm lấy anh, quấn quýt không rời, bụng dưới co thắt liên hồi, dòng nước ngọt ngào tí tách rơi xuống, làm ướt cả tấm thảm mềm mại. Mục Phách thấy bộ dạng phóng đãng này của cô, ánh mắt chỉ còn lại ham muốn chiếm đoạt. Anh đặt cô dựa vào tủ quần áo, hạ thân điên cuồng thúc mạnh, đâm đến cánh cửa tủ kêu lên răng rắc.

“Siết chặt thế này cơ à?” Anh ngậm lấy vành tai mềm mại, thơm tho của Gia Ngộ, thì thầm, “Lại sắp ra nữa rồi phải không?”

Đúng là sắp ra thật rồi.

Cẳng chân duỗi thẳng, đầu ngón chân co quắp lại, cửa mình co giãn đàn hồi dùng sức xoắn chặt lấy “cậu bé”, khiến mật ngọt tuôn ra ào ạt.

Gia Ngộ nhắm nghiền mắt, ngất lịm đi.

Xong việc, Mục Phách bế Gia Ngộ đã thiếp đi vào phòng tắm. Không còn sự câu dẫn vô thức của Gia Ngộ, lần này anh “hầu hạ” cô thực sự rất tận tâm. Lúc mọi việc hoàn tất, anh như vừa làm xong một việc đại sự, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả người. Anh nên tắm lại lần nữa.

Thở hắt ra một hơi, Mục Phách định đứng dậy thì bị một bàn tay níu lại.

“Mục Phách.” Gia Ngộ dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, mắt vẫn nhắm nghiền, môi khẽ mấp máy nhưng lời nói lại rất rõ ràng, “Ba em hỏi chúng ta có muốn đi hưởng tuần trăng mật không, em từ chối giúp anh rồi.”

Mục Phách định hỏi tại sao lại từ chối, nhưng chợt nhớ đến thỏa thuận giữa hai người, anh chỉ đáp “Ừ” rồi im lặng.

Gia Ngộ im lặng một lúc lâu. Khi Mục Phách tưởng cô đã ngủ say, cô lại lên tiếng lần nữa: “Em bảo ba sắp xếp cho anh một công việc rồi, ngày mai anh đến nhận chức đi.”

Đây là điều kiện cô đã hứa với Mục Phách, ngoài việc giúp anh trả nợ, cô còn phải tìm cho anh một công việc ổn định. Mục Phách không ngờ Gia Ngộ lại làm việc này nhanh đến vậy, anh vốn định ở nhà chuẩn bị tinh thần một tháng. Không có bằng cấp, không có kinh nghiệm làm việc, bao năm lãng phí ở Bắc Thành đất chật người đông này, tìm việc quả thực rất khó khăn. Gia Ngộ lại nói ngày mai anh có thể đi làm ngay, anh có chút mừng rỡ xen lẫn ngạc nhiên.

“Cảm ơn em!” Lời này anh nói từ tận đáy lòng.

“Khách sáo làm gì?” Thông báo xong xuôi, Gia Ngộ không còn việc gì nữa, cô lười biếng cuộn mình trong chăn, “Anh ‘giỏi’ thế cơ mà.”

Ánh mắt Mục Phách càng thêm dịu dàng, anh khom lưng chạm vào tai cô.

Gia Ngộ gật đầu đầy ẩn ý: “Ừm, nhưng lần sau anh nhẹ tay chút nhé. Hôm nay mạnh quá, chỗ đó hình như bị xước da rồi, hơi đau.”

Anh còn tưởng cô đang khen chuyện khác cơ đấy.

Văn Trọng sắp xếp cho Mục Phách làm việc tại một khách sạn năm sao ở Bắc Thành. Bộ phận nhân sự ở đó vừa có người nghỉ thai sản, vị trí còn trống, Mục Phách liền đến tiếp quản.

Bình luận

Để lại bình luận