Chương 6

Editor: Lam
Beta: Phong Lãnh
***
Chỉ là suy nghĩ trong lòng cô không ai có thể nghe thấy. Mà tay của hắn ta càng ngày càng quá đáng. Không chỉ dừng lại ở việc ôm eo mà ngày càng di chuyển gần xuống phía dưới.
Tô Dao tuyệt vọng, mắt nhắm lại, hi vọng xe mau chóng ngừng lại để có thể kết thúc sự tra tấn này.
Xe đột nhiên phanh gấp khiến cô mất thăng bằng mà nghiêng người về phía trước. Tưởng rằng sắp ngã xuống lại không ngờ rơi vào vòng tay ấm áp vững chắc!
Cánh tay mạnh mẽ hữu lực dưới áo sơ mi, cô theo phản xạ mà nắm lấy. Sau khi đứng vững, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ quen thuộc —— Nhậm Tu Viễn.
Trời ạ, nam thần mà cô yêu thầm như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này!
Dưới cái nhìn của Nhậm Tu Viễn, gương mặt của Tô Dao đỏ bừng lên, xoa vòng eo mảnh khảnh. Cuối cùng, bàn tay nho nhắn của cô run rẩy khẩn trương nắm lấy cánh tay của hắn.
“Đứng dậy.”
Cô ngoan ngoãn nắm chặt thanh xe buýt, nhìn Nhậm Tu Viễn đi đến chỗ tên biến thái kia, lấy tay bẻ cổ tay của hắn, rất nhanh tên biến thái đã cúi gập người xuống mà kêu la thê thảm.
“Đi thôi.”
“A? A…”
“Tôi đưa cô đi.”
Cô đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị Nhậm Tu Viễn kéo đi, ngồi lên xe của hắn.
“Cảm ơn…”
Cô đỏ mặt bừng, tim đập “thình thịch”. Cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Nhậm Tu Viễn, lại không nghĩ tới khi nghe được âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Cô định cảm ơn tôi như thế nào?”
Tô Dao mờ mịt, không nghĩ tới rằng hắn thế mà lại nắm lấy cằm cô, dùng lực tuy không nặng không nhẹ nhưng đầy cưỡng chế.
Tô Dao bị bắt ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh đầy kiều diễm của cô đối mặt với con ngươi sâu không thấy đáy kia.
Môi mỏng của Nhậm Tu Viễn khép mở: “Lấy thân báo đáp?”
“Cái gì?”
Cô không thể nào chống cự nổi trước nhan sắc của Nhậm Tu Viễn, cho dù là vẻ mặt lạnh nhạt đi chăng nữa thì vẫn khiến cho cô tim đập chân run không ngừng. Cô căn bản chẳng nghe lọt tai được gì, thân thể như bị bao trùm bởi hơi thở của hắn.
Cừu con bị sói dụ dỗ, chính là đơn giản như vậy.
Đột nhiên không kịp đề phòng, một làn tư vị mát lạnh bao quanh lấy cô.
“Ngô ngô…”
Cô bị tay hắn che lại đôi mắt, sau đó trên mặt có cái gì đó mềm mại cọ xát, từ trán đến chóp mũi, lại đến cằm, sau đó lưu luyến ở bờ môi căng mọng.
Ướt át trơn trượt, lại mang theo một cổ hơi thở tươi mát, tham lam cắn mút môi trên của cô, đôi môi bị ép mở ra, để đầu lưỡi của hắn được xâm nhập vào.
Cằm của cô bị nâng lên, đầu lưỡi quấn lấy nhau không ngừng, tay chân mềm nhũn, cả khoang miệng như bị xâm chiếm cướp đoạt.
Thẳng đến khi môi lưỡi tê dại, Tô Dao chợt bừng tỉnh, đẩy mạnh người đàn ông đang ức hiếp cô trước mặt. Nỗ lực hít thở, bổ sung lại lại không khí thiếu hụt, yếu đuối không thôi: “Anh làm gì…”
Tay của Nhậm Tu Viễn di chuyển nhẹ nhàng từ cằm đến tận cổ, như đang vuốt vẻ một miếng ngọc thượng hạng. Sau đó ngậm lấy vành tai cô.
“Đây là phúc lợi.”
Hơi thở ấm áp thổi qua lỗ tai, cũng đồng thời đi vào tim cô.
Sự tình hình như tiến triển quá nhanh rồi thì phải. Cô tựa lưng vào ghế ngồi, bởi vì quá kích thích nên có chút thất thần.
Váy trắng bị cởi đến tận ngực, Nhậm Tu Viễn dụi đầu vào trước ngực cô, hắn giống như một đứa trẻ tham lam dùng sức mút vào.
Cặp vú tròn trịa thơm tho, rõ ràng chỉ mới là một thiếu nữ nhưng lại có một bộ ngực lớn và mềm mại như vậy. Vừa dâm đãng vừa ngây thơ, dáng vẻ lại xinh đẹp nhìn là biết đang dụ dỗ đàn ông đến thưởng thức.
Nhậm Tu Viễn liếm ngực phải của Tô Dao, tay trái cũng không nhàn rỗi mà nắm lấy bên còn lại tùy ý chà đạp.
Cặp vú đầy đặn như xuyên qua khe hở ngón tay mà lộ ra ngoài, lại bị Nhậm Tu Viễn liếm mút không ngừng.
Tô Dao yếu ớt, chuyện này quá kích thích rồi, cô sắp chịu không nổi nữa.
Cô chưa từng trải qua chuyện gì kích thích như thế, thân thế như muốn bốc cháy theo từng cử động của Nhân Tu Viễn. Tay cô luồn vào trong mái tóc của hắn, không biết nên nắm lấy hay buông ra. Nhân lúc Nhậm Tu Viễn không chú ý, cô nhịn không được mà đẩy hắn ra.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bình luận

Để lại bình luận