Chương 6

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 6

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sau khi Lý Thước rời đi, Xuân Vũ lao vào phòng tắm. Cô xả nước nóng hết cỡ, dùng bông tắm chà xát điên cuồng lên khắp cơ thể, như muốn lột bỏ lớp da đã bị vấy bẩn. Cô chà đến khi da đỏ ửng, rát bỏng, nhưng vẫn cảm thấy mùi của người đàn ông ấy – mùi rượu, mùi dục vọng, mùi tanh tưởi – vẫn bám chặt lấy mình, len lỏi vào từng lỗ chân lông, khắc sâu vào tận xương tủy. Đó là một vết nhơ vĩnh viễn không thể gột rửa.
Cả ngày hôm sau, Xuân Vũ nằm bẹp trên giường. Cơn sốt ập đến như một hệ quả tất yếu của sự kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần. Đầu cô đau như búa bổ, cổ họng khô khốc, toàn thân nóng hầm hập nhưng lại rét run cầm cập. Cô nằm co ro trong chăn, mê man bất tỉnh. Trong căn hộ vắng lặng, không có ai chăm sóc, không có thuốc men, không có cả một giọt nước. Cô cảm thấy mình như đang bị bỏ rơi bên rìa thế giới, cô độc và tuyệt vọng.
Đến tối, trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được một hơi ấm đang đến gần. Chăn được vén lên, một luồng khí lạnh lùa vào khiến cô rùng mình, nhưng ngay sau đó là một nguồn nhiệt ấm áp, vững chãi bao bọc lấy cô. Mùi hương quen thuộc – mùi nam tính thoang thoảng hương bạc hà và mùi cháo thơm lừng – xộc vào mũi, đánh thức các giác quan đang tê liệt của cô.
Xuân Vũ theo phản xạ yếu ớt muốn đẩy ra, nhưng một bàn tay to lớn, dịu dàng đã giữ cô lại.
“Ngoan nào, ăn chút cháo đi.” Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, không còn vẻ thô bạo, dâm tà của đêm hôm trước, mà đầy sự quan tâm, lo lắng.
Một chiếc thìa kề sát môi cô. Dòng cháo ấm nóng, ngọt ngào trôi xuống cổ họng, xoa dịu cái dạ dày đang cồn cào. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, Xuân Vũ ngoan ngoãn hé miệng nuốt từng thìa cháo.
Sau khi ăn xong, cô lại chìm vào giấc ngủ. Nhưng lần này, giấc ngủ không còn chập chờn ác mộng. Cô cảm thấy mình đang nằm trong một cái kén ấm áp, an toàn.
Nửa đêm, Xuân Vũ bị đánh thức bởi sức nóng hầm hập từ phía sau lưng. Cô mở mắt, trong bóng tối lờ mờ, cô nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay của một người đàn ông. Lồng ngực trần trụi, rắn chắc, màu mật ong của anh ta dán chặt vào lưng cô, truyền sang hơi ấm nóng bỏng. Cánh tay đầy cơ bắp của anh ta vòng qua eo cô, giữ chặt lấy cô như sợ cô biến mất.
Là Lý Thước.
Xuân Vũ hoảng hốt cựa quậy, muốn thoát ra.
“Đừng nhúc nhích.” Lý Thước lẩm bẩm trong giấc ngủ, siết chặt vòng tay hơn, chân anh ta gác lên chân cô, khóa chặt mọi đường lui. “Nóng quá… Em đang sốt…”
Giọng điệu của anh ta lúc này thật bình thường, tỉnh táo, không có vẻ gì là đang say hay đang đóng kịch. Anh ta đưa bàn tay to lớn đặt lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, rồi thở phào nhẹ nhõm: “Đỡ hơn rồi. Hạ sốt rồi.”
Xuân Vũ nằm im thin thít, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy một sự biết ơn kỳ lạ len lỏi trong lòng. Trong lúc cô yếu đuối nhất, cô độc nhất, chính “kẻ thù” này đã quay lại chăm sóc cô.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng chiếu vào phòng, Xuân Vũ tỉnh dậy và thấy Lý Thước đang ngồi bên mép giường, nhìn cô chằm chằm. Anh ta vẫn… không mặc áo, để lộ thân hình đẹp như tượng tạc khiến cô đỏ mặt quay đi.
“Em thấy sao rồi?” Anh ta hỏi.
“Tôi… tôi đỡ rồi. Cảm ơn anh.” Xuân Vũ lí nhí, kéo chăn che kín người, cố gắng giữ khoảng cách.
Lý Thước đứng dậy, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho cô: “Đêm qua em sốt cao lắm, mê sảng suốt. Tôi sợ em có chuyện nên… ở lại.”
“Anh… anh có thể đi được không?” Xuân Vũ lấy hết can đảm nói.
Lý Thước khựng lại một chút, khuôn mặt điển trai thoáng chút bối rối, ngượng ngùng: “Xin lỗi… Đêm qua thấy em lạnh quá, run cầm cập nên tôi… tôi mới ôm em để sưởi ấm. Tôi không có ý gì khác đâu.”
Anh ta vơ lấy chiếc áo vắt trên ghế, mặc vào, che đi những múi cơ quyến rũ. “Tôi đi đây. Em nhớ nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ.”
Nói rồi, anh ta quay lưng bước ra cửa. Xuân Vũ nhìn theo bóng lưng rộng lớn của anh, trong lòng trào dâng những cảm xúc hỗn độn. Sự hận thù, sợ hãi, xấu hổ và cả… một chút rung động mơ hồ không tên.
Cô đưa tay chạm lên môi mình. Đêm qua, trong lúc mê man, cô có cảm giác ai đó đã hôn trộm lên môi mình, rất nhẹ nhàng, rất nâng niu. Là ảo giác, hay là sự thật?
Không, không thể nào. Anh ta chỉ là cảm thấy có lỗi thôi. Mọi chuyện chỉ là tai nạn. Cô tự nhủ với lòng mình như vậy. Sau kỳ nghỉ này, cô sẽ dọn đi, sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh ta. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Chắc chắn là như vậy.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận