Chương 6

+

Từ xa nàng đã thấy hắn tới đón. Hắn mặc một bộ bạch y trắng như tuyết, mặt trắng nõn phiêu bồng cùng với mái tóc dài được buộc lại bằng dải lụa, một nửa rối tung, một nửa trói buộc, có vẻ phong lưu phóng khoáng.

Thật là công tử vô song làm Thẩm Phạn nhìn đến mà ngây ngất.

Xem xong hội hoa đăng, Phỉ Huyễn Minh ôm lấy Thẩm Phạn, thần bí nói: “Phạn Phạn, ta mang nàng đi chỗ này.” Sau đó hắn lấy ra một chiếc khăn nhỏ nhẹ nhàng che đôi mắt nàng lại.

Khi đến nơi, hắn cởi bỏ khăn trên mắt nàng xuống. Trước mắt Thẩm Phạn hiện giờ là một mảnh trời trắng sáng, những cái hoa đăng đăng phiêu đãng nhìn như những đám mây trắng đang lướt nhẹ, như hoa tuyết rơi đầu cầu, đầy trên đất, nhẹ nhàng, dịu dàng. Phong cảnh không thể chê vào đâu được.

1

“Phỉ Phỉ, thật đẹp!” Thẩm Phạn kinh hô.

“Sẽ càng đẹp hơn nữa đây.” Hắn từ trong lồng ngực lấy ra một cái ống trúc, hướng về phía bầu trời mà phát tín hiệu. Một lát sau, hơn một ngàn cái đèn Khổng Minh chậm rãi bay lên cao, bầu trời đêm trong nháy mắt được phát sáng, tựa như có hàng ngàn ngôi sao đang tô điểm cho nó, khung cảnh đẹp đến xao xuyến làm lòng người rối loạn. Hắn ôm nàng vào lòng: “Phạn Phạn thích không?”

Trong lòng nàng hiện giờ đã cực kỳ cảm động, nước mắt không tự chủ được dâng lên, rồi tràn ra khỏi khóe mắt. Bờ môi mỏng của hắn khẽ chạm vào cái trán của nàng rồi đến đôi mắt, chóp mũi. Ngậm lấy đôi môi mật ngọt nhẹ nhàng liếm láp, đầu lưỡi cạy hàm răng đang cắn chặt ra rồi khuấy đảo. Nước mắt của nàng được hòa tan giữa nụ hôn triền miên này.

Chàng, nắm lấy tay ta, cho ta nhớ về kiếp trước;

Chàng, ôm ta vào lòng, giải khai đi hết mọi phiền muộn.

Nắm lấy tay chàng, cùng chàng si tâm cuồng vọng;

Hôn lên mắt chàng, cùng chàng trải qua ngàn kiếp luân hồi.

Nắm lấy tay nhau, cùng nhau trải qua một đời phong ba.

Phỉ Huyễn Minh đem áo ngoài trải ra trên đất, để nàng nằm lên nó. Cúi người xuống, nàng ôn nhu mà nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó cuốn một lọn tóc vào ngón tay, rồi cũng làm tương tự như thế với hắn, ánh mắt sáng ngời: “Chúng ta kết tóc làm phu thê, đời đời ân ái. Dù có khó khăn, gian khổ, dù có vui sướng, phúc phận phải mãi mãi ở bên cạnh nhau, dính chặt nhau mãi không xa rời.”

Bên trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng là hai sợi tóc đang quấn chặt lấy nhau. (Kua Kua)

Lòng Phỉ Huyễn Minh rung động mạnh, mở to mắt nhìn nàng, “Phạn Phạn, nàng nói thật chứ?”

Thẩm Phạn ngượng ngùng gật gật đầu.

Ánh mắt hắn thâm thúy, nhấc tay lên mà thề: “Trời có thiên, đất có lành, xin Nguyệt Lão chứng giám. Ta, Phỉ Huyễn Minh, nguyện đời đời kiếp kiếp cùng Thẩm Phạn đầu bạc không xa nhau. Cho dù nàng vô tâm, ta cũng sẽ không hối hận. Nguyện dâng cả cuộc đời này bên cạnh nàng.”

Tâm Thẩm Phạn sớm đã mềm nhũn ra: “Phỉ Phỉ, ta…”

Phỉ Huyễn Minh cởi bỏ vạt áo trước ngực nàng, thân thể mềm mại bạch ngọc của thiếu nữ tỏa sáng dưới ánh trăng êm đềm, hai vú tròn trịa tuy rằng không phải lần đầu hắn nhìn đến, nhưng chúng vẫn làm hắn yêu thích không thôi. Một cổ nhiệt khí bốc lên, hạ thân lại bành trướng. Hắn nhịn không được mà đưa tay ra vuốt ve cự nhũ kia, ngón tay vừa nhéo vừa khảy đỉnh vú hồng nhạt. Đầu lưỡi trằn trọc khiêu khích, rồi lại khẽ cắn, thoáng chốc hai tiểu nha đầu đã thấm đầy nước bọt. Hắn hôn dọc theo một đường thân thể của nàng, xuống đến bụng nhỏ, liếm láp cái rốn nhỏ nhỏ, đáng yêu kia.

Hắn đốt lửa khắp nơi trên người nàng, da thịt trắng nõn mềm mại bị khiêu khích đến ửng đỏ. Bởi vì nóng bỏng như thế, mà muốn tránh cũng không được, thế nên bên trong cơ thể chỉ có thể tiết ra một dòng dịch để dập tắt đi ngọn lửa tình dục này.

Hai mắt Thẩm Phạn mê ly, miệng phát ra những tiếng rên rỉ yêu kiều: “Phỉ Phỉ, ta muốn chàng, ta muốn chàng… Cho ta.” Nàng khó chịu mà vặn vẹo vòng eo.

Phỉ Huyễn Minh tách hai chân nàng ra, nơi tư mật dưới ánh trăng lại càng thêm mê người. Hắn say mê mà nhìn đến tiểu nhục huyệt của người con gái hắn tha thiết này.

Bình luận

Để lại bình luận