Chương 6

Công chúa Mình Vân Tiếu 7 phần giống tiên hoàng hậu, ba phần giống cẩu nữ đế, vậy có thể nói, tiên hoàng hậu có lẽ cũng không hẳn là Địa Khôn.

Chuyện hoàng thất có nhiều góc khuất, suy cho cùng cũng chỉ là một hồi tranh đoạt quyền lực.

Tống Tu Trần thôi không nghĩ nữa, quay lại đùa bỡn đóa hoa kiều nộn bí ẩn giữa hai chân tiên đế, dùng hết thảy từ ngữ dâm đãng để trào phúng, nhục nhã nàng.

Đóa hoa bí ẩn đã lâu không bị người đùa bỡn, hơn nữa còn bị dâm dược tác dụng, mau chóng ướt đẫm, âm đế cũng không biết liêm sỉ mà cương cứng.

Tiên đế bất kham chịu nhục, lại lo lắng cho công chúa, không biết phải đối phó với tình cảnh hiện tại như thế nào.

Hỉ Nhi thấy tiên đế nằm liệt trên mặt đất, bị Tống tặc dâm loạn khắp nơi riêng tư, trong lòng bi phẫn không thôi, lại cũng không có cách nào giúp đỡ.

Tống tặc ép tiên đế bày thành tư thế quỳ bò khuất nhục, dương cụ xấu xí không chút nào thương tiếc mà thọc vào hoa huyệt nhỏ hẹp.

Tiên đế kêu thảm, cả người héo mềm, nơi riêng tư tràn ra máu tươi.

Hỉ Nhi che lại tiếng than khóc trong miệng, đôi mắt đỏ bừng.

Tống Tu Trần bị non huyệt kia kẹp đến da đầu tê dại, lại có máu bôi trơn hạ thể kích thích sảng không ngừng, lập tức trở nên thô bạo mà thao làm, tay thô bành bạch quất đánh hai cánh mông non mềm.

Tiên đế kêu thảm thiết lại bị đâm nát thành mảnh nhỏ, dần dần trở nên im lặng, dưới háng đau đớn, mặc cho Tống tặc gian dâm đùa nghịch.

Đêm đó tiên đế sốt cao, Hỉ Nhi giúp chủ tử rửa sạch dơ bẩn trên người, nước mắt rưng rưng bón thuốc.

Tiểu công chúa đến hầu bệnh, trong lòng thập phần nghi hoặc, mẫu thân bệnh cũ đã khỏi hẳn, đang là lúc thân thể khoẻ lại, làm sao đột nhiên lại phát sốt?

Nàng dò hỏi Hỉ Nhi, đối phương chỉ nói bệ hạ đêm qua tắm gội muộn nên bị cảm lạnh.

Minh Vân Tiếu bán tín bán nghi, hơi cảm thấy bệnh này cùng a di Nhiếp Chính Vương có liên quan.

Nháy mắt đã hai năm trôi qua, Minh Vân Tiếu đã 15 tuổi, thế lực âm thầm nuôi dưỡng tuy vẫn chưa đủ để chống lại dì, nhưng cũng không dễ khinh thường.

Mấy năm nay dì càng thường xuyên ra vào trong cung, thân thể mẫu hoàng vẫn luôn không chuyển biến tốt đẹp.

Minh Vân Tiếu biết mẫu hoàng nhất định là bị dì nắm được nhược điểm trong tay, cũng mơ hồ đoán được nhược điểm này đại khái chính là mình.

Đêm hôm đó, nàng trong lòng nôn nóng khó chịu, trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ, liền lặng lẽ đi ra ngoài giải sầu, bất tri bất giác đi tới trước cửa sổ trong tẩm cung của mẫu hoàng.

Không có cung nhân nào ở ngoài cung, đến cả Hỉ Nhi cũng không biết đã đi đâu, chỉ có hai cận vệ của Nhiếp Chính Vương canh gác.

Xung quanh yên tĩnh, từ tẩm điện mơ hồ truyền ra tiếng nói chuyện của Nhiếp Chính Vương.

Thân thủ của Minh Vân Tiếu chính là do ảnh vệ truyền thụ – là lúc trước vì để bảo hộ nàng, mẫu hoàng đã đưa hai ảnh vệ còn sót lại đến Đông Cung, hoàn cảnh hiện giờ mới có hữu dụng.

Bình luận

Để lại bình luận