Chương 6

Một bên má Lục Dĩnh đỏ ửng, cô ngước đôi mắt ủy khuất lên nhìn chỉ nhận lại một ánh mắt sắc lạnh. Phía sau Lạc Nhạn vẫn như không có chuyện gì mà mạnh mẽ ra vào.

Lục Dĩnh biết bản thân không thể cầu xin, chỉ có thể cố hết sức ngậm trọn vẹn dương vật Trình Cẩn vào trong, để hắn không tiếp tục tức giận mà đánh cô.

Đưa vào cổ họng liền chạm vào vết thương vẫn còn sưng, khiến Lục Dĩnh đau đến chảy nước mắt.

Đầu óc vì bị đánh mà có chút choáng váng.

Trình Cẩn không giống như Lạc Nhạn. Chỉ cần cô ngoan ngoãn, cho dù có phạm lỗi một chút Nhạn ca ca cũng sẽ không tính toán với cô, làm tình cũng có phần tiết chế không khiến cô quá đau đớn. Còn Trình Cẩn bất kể cô có thuận theo bao nhiêu, chỉ cần cô phạm sai lầm liền bị hắn đánh.

Tốc độ ra vào của Lạc Nhạn ngày càng nhanh, miệng cô cũng vì thế không ngừng nhả ra nuốt vào dương vật Trình Cẩn. Cả hai vị trí đều đau đớn, bỏng rát cùng tận.

Lục Dĩnh thật sự hi vọng bản thân có thể ngất đi, mặc kệ bọn họ làm gì cũng không phải tận lực nhịn đau nữa.

“Bé con, tập chung vào” Trình Cẩn thấy Lục Dĩnh mơ màng nhắm mắt lại tức giận nắm lấy tốc cô kéo lên, khiến cả mảng da đầu bị kéo đến đau đớn.

” Ưm…” Lục Dĩnh vội vàng lấy lại tinh thần ,dùng đầu lưỡi không ngừng đảo qua đảo lại trong miệng tìm kiếm điểm mẫm cảm của dương vật.

Mỗi lần như vậy lại khiến dương vật lớn không ngừng cọ vào vết thương.

“Nhẹ nhàng một chút, đừng chơi hỏng em ấy.” Lạc Nhạn vẫn đang chôn sâu tròn hoa huyệt cô lên tiếng nhắc nhở.

“Sao mà hỏng được chứ?” Trình Cẩn nắm cằm Lục Dĩnh ép cô ngẩng mặt lên, một bên mặt vừa rồi bị đánh đến sưng đỏ. Môi đào cũng không rõ từ lúc nào mà xuất hiện vệt máu. ” Có đúng không?”

Lục Dĩnh nén nước mắt không ngừng gật đầu.

Trình Cẩn đắc ý cười một tiếng, tay hắn đưa tới bóp chặt lấy một con thỏ của của Lục Dĩnh, mâm mê điểm hồng.

” A đừng mà, nhẹ thôi” Đột nhiên Lạc Nhạn tăng tốc độ, khiến Lục Dĩnh không nhịn được trực tiếp nhả dương vật Trình Cẩn ra mà hét lên. ” Nhanh quá… Cầu xin anh đó. Đừng như vậy mà.”

Trình Cẩn đột nhiên cảm thấy cự vật trống vắng, tức giận tát Lục Dĩnh.

Một tiếng ” chát” vang lên, một bên má còn lại của cô lại phải chịu đau, trở nên đỏ ửng còn có phần muốn bầm tím đáng sợ.

” Không muốn sống nữa à?” Nói rồi hắn tức giận kéo đầu Lục Dĩnh dìm xuống nước.

Lục Dĩnh thống khổ giãy giụa hai tay, mặt nước phía trên đầu cũng không ngừng trồi lên bọt khí.

Bởi vì khó thở, hoa huyệt siết càng chặt lại khiến Lạc Nhạn sung sướng tới phát điên, trực tiếp rùng mình bắn vào bên trong. Toàn bộ đều bắn vào trong tử cung của cô, không để rớt ra ngoài giọt nào.

Dâm thủy cũng vì lên đỉnh mà chảy ra thật nhiều.

Lục Dĩnh vì kích thích mà run rẩy.

Lạc Nhạn rút ra, Trình Cẩn kéo người cô lại để dễ dàng đi vào hoa huyệt. Lúc này Lục Dĩnh mới có thể ngoi lên thở.

” Cầm lấy.” Lạc Nhạn đưa cho Trình Cẩn quả bóng silicon nhỏ. ” Tôi ra ngoài xem bữa tối.”

” Cẩn ca ca…” Lục Dĩnh cố gắng chống tay trên thành bồn tắm, phía sau Trình Cẩn đã bắt đầu luật động. ” Cầu xin anh mà, Tiểu Dĩnh đau lắm…. Ưm…”

Lục Dĩnh càng cố khẩn cầu, hắn ra vào lại càng mạnh mẽ.

“Đừng lằng nhằng, em phải nhớ em là búp bê tình dục.” Trình Cẩn nhấc người cô lên, để lưng cô dán vào ngực hắn, hai tay hắn thuận tiện bóp chặt lấy đôi gò bồng đảo ” Búp bê sao có thể biết đau!”

” Đừng mà…” Lục Dĩnh tưởng bản thân vốn đã quen bị bọn hắn nhục nhã, không ngờ nghe những lời đó lại đau lòng như vậy.

Trình Cẩn ra vào thêm 10 phút nữa liền bắn ra, như cũ đều bắn đến ngập tràn tử cung. Bụng cô bởi vì chứa tinh dịch của hai người mà gồ lên thêm một vòng.

Hai mép hoa huyệt khó nhọc cố gắng khép lại để không làm chảy ra tinh hoa. Lục Dĩnh biết rõ đến khi khi bọn họ cho phép lấy ra,cô phải ngoan ngoãn. hàm chứa đống tinh dịch đó trong tử cung.

Bình luận

Để lại bình luận