Chương 6

Nịnh Bảo đã quyết tâm sẽ không làm xằng làm bậy nữa, cậu phải cố gắng kiềm chế bản thân, tuyệt đối không thể làm ra chuyện dâʍ đãиɠ như vậy nữa.
Mặc dù trong lòng đã hạ quyết tâm, nhưng thân thể của cậu lại lại phải chịu dày vò, nhất là khi lau người cho thiếu gia, chỉ cần xoa xoa người thiếu gia là da^ʍ thuỷ của cậu đã tràn ra, ngay cả băng vệ sinh lót bên dưới cũng căng phồng vì hút tràn da^ʍ thuỷ.
Nịnh Bảo lấy miếng băng vệ sinh đã không dùng được nữa kia ra, sau đó cũng không dùng thêm miếng nào để lót nữa, tùy ý để da^ʍ thuỷ thấm ướt qυầи ɭóŧ ren của cậu.
Nịnh Bảo cầm lấy khăn tắm tiếp tục lau người cho thiếu gia, nhìn thân thể cường tráng của thiếu gia, Nịnh Bảo lại muốn luống cuống, cậu nâng tay thiếu gia đặt lên tiểu huyệt của mình: “Ưm … thiếu gia… anh chạm vào tiểu huyệt của Nịnh Bảo… có phải đã ướt đẫm rồi không… tất cả đều là lỗi của thiếu gia … thiếu gia làm Nịnh Bảo chảy thật nhiều nước… ”
Nịnh Bảo vừa kêu lên dâʍ đãиɠ vừa dùng sức để tiểu huyệt của mình cọ cọ vào lòng bàn tay của thiếu gia, vì cách một lớp qυầи ɭóŧ nên cũng không thoải mái lắm.
Nịnh Bảo liền kéo qυầи ɭóŧ của mình sang một bên, để lộ ra tiểu huyệt của mình, sau đó lại dùng bàn tay của thiếu gia xoa xoa cọ cọ.
Không có sự ngăn cản của qυầи ɭóŧ, Nịnh Bảo có thể cảm nhận được nhiệt độ và những vết sần trên tay của thiếu gia rõ ràng hơn, giống như chính thiếu gia đang chơi đùa với tiểu huyệt của cậu vậy.
“Tay thiếu gia thật đẹp … ưm … sờ vào tiểu huyệt của Nịnh Bảo thật thoải mái … ưʍ… Thiếu gia, đừng đùa giỡn tiểu huyệt dâʍ đãиɠ này của Nịnh Bảo nữa … ưʍ…” Nịnh Bảo nói cứ như thiếu gia chủ động đùa giỡn cậu, nhưng người đàn ông trên giường rõ ràng vẫn luôn nhắm chặt mắt, im lặng như đã chết.
Cuối cùng Nịnh Bảo cũng đạt tới cực khoái, dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra làm ướt cả tay của thiếu gia.
Nịnh Bảo cầm khăn lau tay sạch sẽ giúp thiếu gia, sau đó ngượng ngùng chạy ra ngoài hóng gió, giúp bản thân bình tĩnh lai.
Cậu vốn đã quyết định sẽ không làm những chuyện dâʍ đãиɠ với thiếu gia nữa, nhưng lần này cậu không kiềm chế được, lại làm chuyện như vậy nữa.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn cậu sẽ nghiện mất.
Nịnh Bảo nắm lấy gấu váy của mình, đi tới đi lui trên hành lang dài.
Đúng lúc lão quản gia đi đến.
Do dự một hồi, Nịnh Bảo bước tới gần lão quản gia nói: “Quản gia… tháng sau trường tôi khai giảng rồi, cho nên tôi chỉ có thể đi làm đến tháng sau thôi.”
Đôi mắt đυ.c ngầu của lão quản gia nhìn Nịnh Bảo.
Nịnh Bảo bị nhìn nên có chút chột dạ, cậu dùng tay vân vê làn váy của mình, đến nỗi sắp làm gấu váy rách ra.
Thật ra Nịnh Bảo rất muốn bỏ công việc này, bởi vì cậu hầu hạ thiếu gia đã lâu, cũng đã có tình cảm, cảm thấy bản thân đã yêu thiếu gia, nhưng cậu cũng chỉ là một kẻ song tính hèn mọn, thiếu gia lại có thân phận tôn quý, cậu làm sao xứng với anh được.
Một lúc sau, lão quản gia mở miệng nói: “Chuyện này tôi cần hỏi qua ý kiến của thiếu gia.”
Nịnh Bảo đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía lão quản gia hỏi: “Không phải thiếu gia là người thực vật sao, anh ấy có ý thức sao?”
Nếu như thiếu gia thật sự có ý thức, như vậy chẳng phải thiếu gia đều biết hết những việc mình đã làm hay sao.
Nịnh Bảo càng cảm thấy mình không thể ở lại được nữa, phải nhanh chóng chạy trốn, nếu không khi bị phát hiện, cậu sẽ gặp phải tai ương mất, nhất định sẽ bị bắt vì tội cưỡиɠ ɠiαи người thực vật.

Bình luận

Để lại bình luận