Chương 6

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 6

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời Hứa Hoàng Hôn
Cừ Chiêu ngồi thẳng lưng, dáng vẻ như đang cùng Tuế Hòa ngắm mây trời phía xa, nhưng thực chất là đang lặng lẽ quan sát cô.
Ánh nắng chiều dịu nhẹ phủ lên gương mặt cô một lớp màu ấm áp. Đôi đồng tử cô sáng lên như ánh lửa, hàng mi dài cong vút đổ bóng xuống gò má và sống mũi thanh tú.
Đôi môi cô hẳn là được làm từ những cánh hồng nhung, nếu không sao hắn có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ cô?
Ánh mắt Cừ Chiêu không chút gợn sóng, nhưng trong lòng lại thầm cảm thán sự bất công của ông trời.
Tại sao ông trời lại ưu ái ban tặng tất cả những gì tốt đẹp nhất cho một người như vậy?
Tốt đẹp đến mức khiến hắn nghi ngờ, tốt đẹp đến mức khiến hắn muốn hủy hoại, bóp nát.
“Tuế Hòa,” Hắn nghe thấy giọng mình vang lên, đầy vẻ mất mát, “Cậu không ghét bỏ tớ sao?”
Giống như những người khác vậy, cảm thấy hắn là thứ rác rưởi.
Tuế Hòa vẫn đang mải mê ngắm cảnh ngoài cửa sổ, dường như không hiểu câu hỏi của hắn: “Tại sao phải ghét bỏ?”
“Không phải ghét bỏ, vậy… cậu đang thương hại tớ?”
Cừ Chiêu không phải kiểu người hay nói ra nỗi lòng trước mặt người khác. Rất hiếm khi hắn thẳng thắn như lúc này.
Cái vẻ yếu đuối nhạy cảm này khiến chính Cừ Chiêu cũng khinh bỉ mình. Trước kia đã vậy, bây giờ càng thế. Vừa nói xong hắn đã hối hận. Thầm nghĩ, nếu lát nữa Tuế Hòa thừa nhận đúng là đang thương hại hắn, vậy thì hắn sẽ vin vào đó để moi móc thêm lòng thương hại từ cô… trò này hắn giỏi nhất mà.
Cừ Chiêu cho rằng, tất cả những cảm xúc bột phát lúc này là do cảnh tượng kỳ lạ trước mắt.
Có lẽ cảnh tượng này có sức mê hoặc lòng người.
Cảnh tượng mà Cừ Chiêu nói, không phải là cảnh vật bên ngoài vòng đu quay, mà chính là Tuế Hòa.
Cô còn lộng lẫy hơn cả cảnh vật.
Tuế Hòa quay đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Cậu có điểm nào đáng để tớ thương hại sao?”
Cừ Chiêu ngẩn người.
Cuối cùng thì đuôi cáo cũng sắp lộ ra rồi, phải không?
Đang nghĩ vậy, lại nghe Tuế Hòa nói tiếp: “Thật ra, người nhốt bản thân trong giới hạn chính là mình, chứ không phải ai khác. Chỉ khi cậu cảm thấy mình đáng thương, cậu mới thực sự đáng thương. Nếu không, người khác nói gì cũng chẳng đúng. Cậu chỉ cần biết rằng, tớ đối tốt với cậu, không phải vì bố thí, cũng chẳng phải vì thương hại.”
Nói đến đây, Tuế Hòa dừng lại.
Trong lòng cô bổ sung thêm: “Tớ chỉ vì chính bản thân tớ mà thôi.”
Cừ Chiêu lặng lẽ nhìn cô, lẩm bẩm: “Nhưng thế giới này làm gì có bữa trưa nào miễn phí.”
“Cừ Chiêu, thế giới này rộng lớn lắm.” Tuế Hòa lại cười. Ánh hoàng hôn màu cam xuyên qua tầng mây, xuyên qua cửa sổ, hội tụ nơi khóe miệng cô. “Chẳng có gì là chắc chắn cả.”
Chẳng hạn như hắn của kiếp trước trở thành kẻ sát nhân. Chẳng hạn như cô của hiện tại đến từ tương lai.
Bữa trưa miễn phí thì có là gì?
Cừ Chiêu đột nhiên cảm thấy, Tuế Hòa không đơn giản như hắn tưởng.
Cô trông có vẻ dịu dàng mềm mại, ngoan ngoãn nghe lời, được lòng tất cả mọi người. Nhưng thực tế, lòng cô sáng như gương, kiên định hơn bất cứ ai trong việc đối đãi và coi trọng người khác.
Dường như mọi chuyện trở nên thú vị hơn rồi.
Dưới lớp mặt nạ, Cừ Chiêu nghiền ngẫm cười. Trên lớp mặt nạ, Cừ Chiêu lại tỏ vẻ cảm kích, xúc động. Hắn gật đầu lia lịa: “Tớ hiểu rồi.”
Cabin của họ đã lên đến điểm cao nhất. Phong cảnh tuyệt đẹp, đúng vào lúc hoàng hôn buông xuống.
Vẻ lộng lẫy xa xăm hiện ra ngay trước mắt.
“Cho nên.”
Tuế Hòa nắm lấy tay Cừ Chiêu. Khoảnh khắc ấy, họ như xuyên qua thời không. Cừ Chiêu 13 tuổi, Tuế Hòa 26 tuổi.
“Cừ Chiêu, để tớ giúp cậu, được không?” Tuế Hòa hỏi.
Để tớ giúp cậu có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Mong cậu đừng biến thành kẻ sát nhân.
(Đừng quá để ý đến vấn đề trọng sinh.)
(Nữ chính trọng sinh gặp nam chính, một là không chạy trốn, hai là không lấy lòng, chỉ muốn thay đổi cục diện, có thể coi là đang chơi trò “nuôi dưỡng nhân vật phản diện”.)
(Trọng sinh chỉ để nam nữ chính có cơ hội tiếp xúc… câu trên có nói kiếp trước hai người chưa từng gặp nhau, mà nữ chính lại có tính cách thánh mẫu. Cái tính cách quỷ quái gì vậy?)
(Nữ chính khá dễ nói chuyện, nhưng không ngốc đâu nhé các đồng chí, câu chuyện vừa mới bắt đầu, sau này còn xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ hơn, chuẩn bị tâm lý thật tốt.)
(Mặt khác, nếu Cừ Chiêu dễ dàng bị thay đổi như vậy, thì câu chuyện cũng quá đơn giản rồi.)
(Đừng bao giờ dễ dàng tin vào lời nói của một kẻ biến thái.)
Sự “giúp đỡ” mà Tuế Hòa nói, là cha cô sẽ chu cấp cho Cừ Chiêu đến hết cấp ba.
Còn nói không phải bố thí, không phải thương hại. Cừ Chiêu cúi đầu, cảm giác ghê tởm cuộn lên trong dạ dày. Nhưng khi ngẩng đầu lên, hốc mắt hắn đã rưng rưng nước. Hắn nói: “Cảm ơn cậu.”
Không nên ôm hy vọng hão huyền.
Hóa ra Tuế Hòa cũng chẳng khác gì bọn người kia. Hắn chỉ cần dùng lại những lời dối trá đã nói với chúng để đáp lại cô là đủ rồi.

Bình luận

Để lại bình luận