Chương 6

Trướng quá.

Cô nhịn xuống cảm giác ghê tởm, lấy điện thoại di động ra gọi, lại nhận được tin báo bên kia đã tắt máy.

Xe taxi dừng trước cửa tiểu khu kiểu cũ, xuống xe đi vào bên trong, chiều cao hơn 1m7 cộng thêm phải thẳng lưng để giảm bớt khó chịu, làm cô bước đi như những cô siêu mẫu.

Đi đến trước căn nhà hai tầng kiểu cũ, cô đẩy cửa sắt hoa viên ra, nổi giận đùng đùng đi vào bên trong, nhìn cánh cửa đang khép hờ, trực tiếp đá một cái.

Người ngồi ở trên sô pha trong phòng khách giật mình kinh ngạc, nhìn sắc mặt đang cực kỳ kém của cô.

“Chị……”

“Cút!”

Cô ném điện thoại về phía cậu, khoảng cách 5 mét, không sai không lệch, vừa chuẩn đập vào ngay chính giữa cái trán thông minh và mái tóc xoăn của cậu.

“A!”

Khương Nghị ngã ngửa về sau, khoai tây trong tay rơi đầy xuống đất, đau đớn che cái trán lại, vẻ mặt đáng thương nhìn cô.

“Sao……”

“Đừng hỏi chị tại sao! Tối hôm qua mày có ý gì? Với năng lực của mày mà lại thẳng tay bỏ lại chị rồi chạy? Không cần người chị này nữa đúng không?”

Cô dẫm giày cao gót, từ trên cao nhìn xuống cậu.

Khương Nghị nhìn thoáng qua giày cao gót của cô, nếu bây giờ cậu không nói chuyện, không quá năm giây, cái giày cao gót này sẽ nện xuống trán của cậu.

“Chị đang hỏi mày đó!”

Khương Hân hét lớn một tiếng, ngay lập tức tháo giày ra, đập mạnh một cái lên trán cậu.

‘Bang!’

… Biết ngay mà, chỉ là sớm hơn hai giây.

“Không không không phải… chị ơi, chị, em ở trên tường… tường tường tường của viện bảo tàng! Muốn gửi cho chị tin… tin nhắn, nhưng hôm qua đã bị trộm… trộm trộm trộm mất điện thoại!”

Cậu cố nhịn xuống tật nói lắp, lo lắng đến mức lưỡi không lưu loát, cắn trúng đầu lưỡi, đáng thương mà nhìn cô.

Cậu vốn có khuôn mặt mềm mại thon dài, trên mặt lại không có góc cạnh dư thừa, tóc ngắn xoăn tự nhiên, viền mắt kính mỏng màu vàng càng làm nổi bật nét dễ thương, vì ỷ vào diện mạo này, bình thường đều trưng ra bộ mặt này để nói chuyện.

Khương Hân nắm chặt tay, nuốt không trôi cục tức này, tối hôm qua cô là bị người ta đè đó!

“Mày đã gửi tin gì cho chị?”

Khương Nghị vội vàng mở máy tính ra đưa cô xem, bên trên là ảnh chụp, trên tường có bốn chữ to đùng được viết bằng cục đá: Em về nhà đây!

“……”

“ĐMM!”

Cô tát một cái lên đầu Khương Nghị, sẵn tiện phá luôn mắt kính của cậu.

Khương Nghị xoa đầu: “Còn…. Còn chưa tìm được mẹ mà!”

Nói đến đây, cậu lại vội vàng muốn nói tiếp, nhưng lại bị Khương Hân chỉ vào mặt: “Mày gõ chữ cho chị, đừng có mẹ nó nói chuyện! Càng nghe chị mày lại càng tức!”

Cậu phồng hai má, nhặt mắt kính lên, cầm cái máy tính, nhanh chóng gõ xong chữ, click mở giọng nói, âm thanh vang lên bắt chước theo đúng giọng nói của cậu.

“Viên kim cương kia thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”

Cô bực bội gãi gãi tóc: “Không có! Không phải thứ đó. Chị đã tỉ mỉ xem qua, độ sáng không đúng, không phải viên mà trước đây mẹ bán.”

Tiếng bàn phím lạch cạch vang lên.

“Vậy chị để viên kim cương ở chỗ nào rồi?”

Nhớ tới chuyện này, cô lại lần nữa nhíu mi.

“Cho một con chó ăn rồi.”

Khương Hân bước lên lầu, Khương Nghị vội vàng xoay đầu lại ghé vào lưng sô pha: “Con chó… chó? Con chó nào ha ha… lại ăn kim cương chứ!”

Người lên lầu không thèm để ý đến cậu, đáp lại chỉ có mỗi tiếng tấm ván gỗ bị dẫm lên.

Cậu bĩu môi quay đầu lại, gãi gãi mớ tóc xoăn hỗn độn.

Khương Hân tắm xong, cuối cùng cũng loại bỏ hết mấy thứ ghê tởm kia ra khỏi bụng, mẹ nó, cô thật sự rất muốn bẻ cong thứ kia của anh ta! Rất muốn rất muốn!

Tức đến mức dậm dậm chân.

Dùng khăn tắm quấn quanh người lại, đi đến ngăn đựng áo ngực, lại thấy tấm ảnh chụp bên cạnh.

Trong ảnh chụp là một người mặc bộ váy cưới màu trắng, đứng ở lễ đường hùng vĩ tráng lệ, đồ trắng tóc đen, trên tay đeo một cái nhẫn đính viên kim cương màu xanh lam, hướng về máy ảnh cười híp mắt.

Bình luận

Để lại bình luận