Chương 6

Một trinh nữ xinh đẹp mong manh, ngoan ngoãn và ngây thơ quá đủ khả năng khơi dậy du͙© vọиɠ và mong muốn được bảo vệ của hắn. Thời điểm đó Lộ Nhân đã nghĩ, hắn nhất định phải có được Lâm Thiên Hoan. Hắn muốn cưới Lâm Thiên Hoan về nhà để yêu thương, để nện, hắn muốn dùng dươиɠ ѵậŧ của mình hung hăng nện huyệt xử nữ mà mình thèm thuồng đã lâu, muốn bắn vào bên trong, rót toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tiểu huyệt ấy. Lộ Nhân ngày nhớ đêm mong, rốt cục đến ngày kết hôn, đâu ngờ trong đêm tân hôn, huyệt xử nữ mà hắn thèm tới chảy nước miếng lại bị một người đàn ông khác dâʍ ɭσạи.
Lộ Nhân trơ mắt nhìn Úc Hàn hút hết dịch mật của mềm mại ướŧ áŧ, Úc Hàn chẳng thèm mang bαo ©αo sυ, dùng qυყ đầυ cọ thẳng cánh hoa, cọ lỗ nhỏ khép mở, miệng huyệt không ngừng hút, sau đó anh hỏi “Thiên Thiên, anh có thể cắm vào không?”
Không thể. Mau dừng lại! Đây là vợ của hắn, hắn còn chưa có làm, sao có thể để người khác phá thân trước được? Lộ Nhân nhìn cảnh tượng trên màn hình mà phát điên lên được. Lộ Nhân giãy giụa kịch liệt, tơ máu trong mắt lan rộng, hắn giãy giụa làm chiếc ghế cũng hắn ngã xuống, nhưng mọi thứ đã quá muộn để dừng lại, Úc Hàn vẫn cầm dươиɠ ѵậŧ thô to từ từ cắm vào hoa huyệt hồng hào của Lâm Thiên Hoan .
Sự dịu dàng lúc nãy chỉ là biểu hiện giả tạo mà anh cố gắng trình diễn, tàn ác và cướp bóc mới là bản chất mà anh đã khắc sâu trong xương. Nhưng Lâm Thiên Hoan lại không biết. Khoảnh khắc bị cắm thẳng trực diện ấy, Lâm Thiên Hoan còn ôm chờ mong, cô nắm lấy cánh tay người đàn ông, mang theo tiếng khóc nức nở hai mắt đẫm lệ cầu xin “ Đau quá … A ~ Chậm một chút … cầu xin anh , A Hàn … ”
Song Úc Hàn đã bị du͙© vọиɠ gặm nhấm. Anh chỉ biết hoa huyệt bao bọc dươиɠ ѵậŧ mình quá mềm mại quá non nớt, ôm lấy côn ŧᏂịŧ thô to liên tục hút. Kɧoáı ©ảʍ chưa bao giờ trải nghiệm lan rộng khắp cơ thể, điều này làm Úc Hàn không thể kiềm chế được mà đâm thẳng tiến lên. Tiểu huyệt của Lâm Thiên Hoan thực sự quá sướиɠ. Cắm vào thực sự sướиɠ không thể tả. Úc Hàn đè hai chân Lâm Thiên Hoan lại, thở hổn hển tiến vô trong, mặc cho Lâm Thiên Hoan khóc lóc cầu xin ra sao, anh cũng không chấm dứt việc thảo phạt.
“ Đừng mà, em không được … Đau quá, A Hàn … a ~ ” Lâm Thiên Hoan đau tới bật khóc. Lúc được liếʍ tiểu huyệt quả thật cô rất thoải mái, nhưng hiện giờ thực sự quá đau, cô không thể cảm nhận được sự sung sướиɠ, chỉ cảm thấy tuyệt vọng vô vùng .
Quả nhiên người chồng này chỉ xem cô là công cụ phát tiết du͙© vọиɠ đúng không? Sự dịu dàng và săn sóc trước đó cũng vì muốn cướp bóc thôi … Sau khi nhận ra vấn đề này, Lâm Thiên Hoan không giãy giụa nữa, cô mở to đôi mắt trống rỗng, cắn môi, ngay cả tiếng khóc thút thít cũng không phát ra, chỉ giống một con búp bê yếu đuổi mặc cho người ta sắp đặt nằm ở đó, mặc cho người đàn ông xỏ xuyên ra vào tiểu huyệt của mình.
“ Thiên Thiên”. Sau khi thấy nét mặt Lâm Thiên Hoan, trái tim Úc Hàn chợt co rút, lần này dù cho du͙© vọиɠ cuồn cuộn mãnh liệt như con thú hoang sổ l*иg, anh vẫn buộc mình phải dừng lại “ Khó chịu lắm à?”
Úc Hàn lau nước mắt cho Lâm Thiên Hoan, khẽ xoa mặt cô. Lâm Thiên Hoan quay đầu sang chỗ khác, không chịu để anh nhìn chính diện mình. Rốt cuộc Úc Hàn vẫn còn chút lương tâm. Anh kìm nén du͙© vọиɠ muốn tiếp tục hành động cắm vào rút ra trong tiểu huyệt, hít sâu một hơi, nói với Lâm Thiên Hoan ” Xin lỗi, anh lập tức rút ra ngay”.
Tuy nhiên dươиɠ ѵậŧ đã tiến rất sâu, Úc Hàn vừa nhúc nhích càng làm Lâm Thiên Hoan đau tới nức nở ” Đừng đau quá, anh đừng cử động nữa.”
Úc Hàn hiếm khi luống cuống tay chân, anh ôm Lâm Thiên Hoan dỗ dành
“Được, anh không cử động nữa, vẫn khó chịu lắm à?”
Lần này anh khôi phục lại sự dịu dàng, Lâm Thiên Hoan được dỗ dành như thế, lại uất ức rớt nước mắt, nghẹ ngào nói “Sao anh đối xử với em như vậy? Em đã nói rồi em đau lắm mà!”
Cán côn ŧᏂịŧ ở bên ngoài còn mang theo máu, điều này đủ để chứng minh Úc Hàn quá đáng cỡ nào. Nếu anh chịu mở rộng đàng hoàng, dịu dàng tiến vào, thì Lâm Thiên Hoan sẽ không quá đau đớn.
“Xin lỗi, đều tại anh không tốt ” Úc Hàn hôn má Lâm Thiên Hoan, cầm tay cô đặt lên người mình “Em đánh anh mấy cái cho bớt giận được không?”
Lâm Thiên Hoan rút tay về không đánh anh, mà vẫn khóc. Cô hỏi Úc Hàn “ Anh cố tình đúng không? ”
Con người đen láy của Úc Hàn thoáng sa sẩm. Trực giác của phụ nữ đôi khi nhạy bén lắm , nhưng bất kể ra sao anh cũng không thể thừa nhận.
“ Em là bảo bối mà vất vả lắm anh mới cưới được, sao anh có thể cố tình tổn thương em chứ? ” Úc Hàn cúi đầu ngậm lấy môi Lâm Thiên Hoan, tại nơi xinh đẹp đó anh trằn trọc cọ xát, trầm giọng nói “ Chẳng qua cũng vì đây là lần đầu tiên của anh, không có kinh nghiệm, mà tiểu huyệt của Thiên Thiên cắm quá sướиɠ, nên anh mới không khống chế được … ”
Lâm Thiên Hoan đỏ mặt che miệng anh lại, không cho anh nói tiếp. Nhưng Úc Hàn càng muốn ngậm ngón tay cô, hỏi “ Để anh thử thêm lần nữa được không? Lần này anh sẽ chậm rãi tiến vào, không để em đau”.
Có lẽ Úc Hàn dịu dàng trấn an có tác dụng hoặc có lẽ tiểu huyệt của Lâm Thiên Hoan cuối cùng cũng thích ứng được côn ŧᏂịŧ cứng rắn thô to kia, cơn đau từ bên dưới đã giảm nhiều. Mà khi ngón tay Úc Hàn trêu chọc âm đế thì Lâm Thiên Hoan bắt đầu cảm nhận được cảm giác căng trướng. Ê ẩm, là lạ, lại có một sự thỏa mãn khó tả.
Lâm Thiên Hoan thỏa hiệp, cô ôm vai người đàn ông, khẽ nói “Vậy anh phải nhẹ nhàng tý”.
“Được” Úc Hàn từ từ rút dươиɠ ѵậŧ, anh hôn lên mi mắt đẫm lệ của Lâm Thiên Hoan, nói với cô “ Lần này anh sẽ nhẹ nhàng cắm tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của Thiên Thiên, để Thiên Thiên cùng sướиɠ với anh … ”
“Đừng, a ~ đừng nói mấy lời này … a”.

Bình luận

Để lại bình luận