Chương 6

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 6

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Viện Viện, ngại quá, rõ ràng mình đã mời hai chuyên viên trang điểm, nhưng có một người vào phút chót lại báo có việc đột xuất không tới được. Hay là… cậu tự trang điểm cho mình được không?”
Sáng sớm hôm sau, khi nghe được lời nhờ vả “vô tình” này của Bạch Huyên Huyên, Cố Viện không hề ngạc nhiên chút nào. Kịch bản này cô đã lường trước. Cô gật đầu nhẹ, không tỏ ý kiến gì. Vừa định lấy đồ trong túi trang điểm cá nhân của mình ra dùng thì Bạch Huyên Huyên lại chặn lời, giọng điệu có vẻ như áy náy nhưng ánh mắt lại lóe lên tia tính toán:
“Viện Viện, khoan đã. Đây là đồ nghề của chuyên viên trang điểm, người ta có quy định nghiêm ngặt là chỉ dùng cho cô dâu để đảm bảo vệ sinh và chất lượng. Mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm dự phòng của mình để ở phòng bên cạnh ấy, cậu qua bên đó dùng tạm nhé.”
Lại nữa! Chèn ép đủ đường. Nhưng lời này nghe qua cũng có vẻ hợp lý, rất nhiều chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp đều có nguyên tắc riêng. Cố Viện cũng lười so đo tính toán chi li, cô đứng dậy đi đến phòng sát bên theo chỉ dẫn.
Hai phút sau, đứng trước bàn trang điểm, cô bất đắc dĩ đến cực điểm, chỉ muốn bật cười. Cái mà Bạch Huyên Huyên gọi là “mỹ phẩm dưỡng da” lại là mấy chai lọ không tên tuổi, chữ nghĩa loang lổ, cùng với hộp phấn nền không nhãn mác, bở tơi như bột mì. Son môi thì là những màu sắc kỳ quái, sến súa đến mức các bà thím thập niên 80 cũng chê.
Cố Viện nhìn làn da trắng mịn không tì vết, lỗ chân lông nhỏ đến mức không thấy được của mình trong gương, vô cùng hoài nghi nếu bôi thứ trét tường này lên mặt, đại khái kết quả cũng không khác gì hủy dung nhan.
Cô dứt khoát gạt đống rác rưởi đó sang một bên, chỉ dùng xịt khoáng của mình vỗ vỗ nhẹ lên mặt cho tỉnh táo, rồi xõa mái tóc dài đen nhánh ra. Cô khéo léo tết tóc kiểu xương cá hơi lệch sang một bên, thả vài lọn tóc mái lơ thơ rủ xuống trán, tạo hình phù dâu vô cùng đơn giản, thanh thuần liền xuất hiện.
Nhìn cô gái trong gương, mày đẹp cong cong không cần vẽ mà vẫn đậm nét, đôi môi không son mà vẫn đỏ mọng như trái cherry chín, khuôn mặt càng thêm trắng nõn, mềm mại, trên má ửng lên hai ráng hồng tự nhiên. Đúng là, đêm qua được tinh dịch dương khí của chú rể tẩm bổ suốt mấy canh giờ, nhan sắc quả nhiên tươi nhuận, rạng rỡ hẳn lên, khác biệt hoàn toàn so với vẻ mệt mỏi thường thấy sau khi thức khuya.
Cố Viện cảm thấy, dựa vào việc Trần Vũ Hàng đêm qua đã ra sức cày cấy, rót đầy tinh hoa vào người cô, thì chút tâm tư hèn mọn, nhỏ nhen này của Bạch Huyên Huyên đều có thể được cô rộng lượng bao dung.
Cô bước ra khỏi phòng, trời lúc này mới tờ mờ sáng, nhưng người trong nhà đã thức dậy hơn phân nửa. Tiếng bước chân thình thịch, tiếng gọi nhau í ới, mỗi người đều đang tất bật chuẩn bị đồ đạc cho hôn lễ. Giữa không khí huyên náo đó, Cố Viện – nàng phù dâu xinh đẹp – lại có vẻ là người nhàn rỗi nhất.
Mới vừa đi đến chỗ ngoặt cầu thang, cô bất ngờ bị một bàn tay kéo lại.
Người giữ chặt cô là Lâm Ngạn, một trong những người bạn thân thiết của Trần Vũ Hàng, cũng là thành viên trẻ tuổi nhất trong dàn phù rể cực phẩm. Chàng trai có diện mạo ngoan ngoãn, sáng sủa như ánh mặt trời ban mai, tính tình hoạt bát, năng động. Giờ phút này, vành tai cậu ta hơi phiếm hồng, dường như có chút xấu hổ khi tiếp xúc gần với cô:
“Chị Cố, nguy quá. Người quay phim bảo để lên hình cho đẹp và có hiệu quả tốt nhất, chú rể cũng cần phải trang điểm nhẹ một chút, che bớt quầng thâm mắt. Nhưng khổ nỗi bọn em bên đằng trai toàn đàn ông con trai, chẳng ai biết mấy cái vụ son phấn này cả. Chị… chị có thể giúp đỡ một tay hay không?”
Cố Viện sửng sốt. Trang điểm cho chú rể? Cho Trần Vũ Hàng?
Nghĩ đến trạng thái kinh hoảng, bỏ chạy trối chết lúc sáng sớm nay của người đàn ông ấy khi phát hiện ra sự thật, trong lòng cô bỗng nảy lên một niềm thích thú. Chuyện vui tới rồi đây! Cô vô cùng sảng khoái gật đầu đáp ứng:
“Được chứ, chuyện nhỏ. Chỉ là chị hiện tại không có mang theo đồ trang điểm bên người.”
“À, không sao ạ, chuyện đó chị đừng lo. Đồ trang điểm đã chuẩn bị xong hết rồi, chị dâu… à nhầm, cô dâu đã sớm đưa một bộ sang phòng anh Hàng rồi ạ!”
Ồ, không phải bảo là không có sao? Cố Viện muốn trợn ngược mắt lên trời. Bạch Huyên Huyên này tính toán cũng thật chu đáo, kín kẽ gớm. Nếu cô lên án chuyện đưa đồ mỹ phẩm đểu cho mình, cô ta hoàn toàn có thể lấp liếm rằng đồ tốt đã đem sang cho chú rể dùng hết rồi. Lại nói, cô chỉ là một phù dâu nhỏ bé, phận làm nền, nếu còn muốn so bì, lấn lướt cô dâu chú rể, thì chẳng phải sẽ biến thành kẻ tiểu nhân có tâm tư xấu xa, ghen ăn tức ở hay sao?
Bàn tính gõ rất hay, vang tanh tách. Chỉ tiếc là Bạch Huyên Huyên có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, chính cái lòng dạ hẹp hòi, toan tính của cô ta lại một lần nữa vô tình đẩy hai con người vốn đã có “gian tình” đêm qua lại gần nhau thêm một bước, tạo cơ hội cho “lửa gần rơm”.
Cố Viện đẩy cửa phòng Trần Vũ Hàng bước vào, liếc mắt một cái đã thấy người đàn ông đang cầm hộp phấn nền trên tay, nhíu mày trầm tư, vẻ mặt đau khổ như đang giải một bài toán khó.
Lâm Ngạn cũng lách người vào theo, thấy cảnh tượng đó liền lập tức lên tiếng an ủi ông anh:
“Anh Hàng, đừng buồn rầu nữa, sáng sớm ngày vui mà cái mặt đã nhăn như trái khổ qua rồi. Em đã mời được cứu tinh là chị Cố tới giúp anh đây, bảo đảm hôm nay anh sẽ đẹp trai ngời ngời, mọi chuyện thuận thuận lợi lợi… Thôi, em đi xuống dưới lầu sắp xếp sân khấu trước đây. Chị Cố, chỗ này giao lại cho chị nhé, làm phiền chị ‘chăm sóc’ kỹ lưỡng, trang điểm cho chú rể nha ~”
Nói xong, Lâm Ngạn còn tinh nghịch đá lông nheo với cô một cái, khuôn mặt trẻ trung mang chút nét trẻ con vô cùng chọc người ta chú ý. Cậu ta làm cái thủ thế ôm quyền cảm ơn như trong phim kiếm hiệp, nhìn rất buồn cười.
Cố Viện bật cười thành tiếng, cảm thấy chàng thanh niên tính tình chưa hết trẻ con này rất thú vị, cũng phối hợp diễn theo: “Lâm tiểu nhị, ngươi mau đi làm việc đi, đừng làm hỏng đại sự của quan khách.”
Lâm Ngạn lập tức đứng nghiêm, hô to: “Tuân mệnh!”, sau đó quay người chạy biến xuống lầu, dáng vẻ tràn đầy tinh lực, mang theo hơi thở thanh xuân phơi phới.
Cánh cửa đóng lại, không gian riêng tư được thiết lập. Cố Viện tâm tình sung sướng đi vào phòng, thong thả trở tay chốt cửa lại. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, bước từng bước uyển chuyển về phía người đàn ông đang ngồi cứng đờ trên ghế, dáng vẻ căng thẳng như lâm đại địch.
Trần Vũ Hàng nhìn cô gái quyến rũ lại xinh đẹp đang tiến lại gần mình, tim đập thình thịch tới cực hạn, đại não không tự chủ được mà tua lại những hình ảnh nóng bỏng của buổi sáng hôm nay.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận