Chương 6

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 6

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sau cả tiếng đồng hồ dỗ dành, hứa hẹn đủ điều từ mua kẹo đến xây lâu đài, cuối cùng Thời An cũng chịu nín. Cô chấp nhận sự thật phũ phàng rằng mình đã bị thu nhỏ.
“Anh trai, em bây giờ mấy tuổi rồi?” Giọng mũi nghẹt nghẹt vang lên.
Lục Thời Gia mỉm cười, dùng tay đo chiều cao khiêm tốn của cô: “Chắc khoảng bốn tuổi. Vừa tròn, vừa lùn.”
“A! Hóa ra hồi 4 tuổi em lùn tịt như thế này sao?” Thời An kinh ngạc, nhìn xuống đôi chân ngắn cũn cỡn của mình, “Giống hệt quả bí đao!”
Thấy cô đã bắt đầu quan tâm đến ngoại hình, Lục Thời Gia mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, điện thoại reo. Tống Dương gọi nhắc lịch họp chiều nay.
Lục Thời Gia chẳng thèm suy nghĩ: “Chuyển sang họp trực tuyến. Bắt đầu lúc 2 giờ chiều. Lịch trình hai ngày tới hủy hết hoặc dời lại. Tôi bận việc gia đình.”
Tống Dương ở đầu dây bên kia suýt đánh rơi điện thoại. “Tham công tiếc việc” như Lục tổng mà cũng có ngày hủy lịch vì việc nhà? Chắc chắn là có biến lớn liên quan đến Thời An.
Cúp máy, Lục Thời Gia thấy bé con trong lòng đang nhìn mình bằng đôi mắt hắc bạch phân minh – tròng đen to tròn, lấp lánh, ngây thơ vô số tội.
“Anh hai, có phải em làm phiền anh kiếm tiền không?”
Lục Thời Gia hôn chụt lên má phính của cô: “Không sao. Tiền anh kiếm đủ nuôi em mười đời rồi. Bánh ngọt nhỏ của anh mới là quan trọng nhất.”
Thời An bĩu môi: “Đừng gọi em là Bánh ngọt nhỏ nữa. Kỳ cục lắm. Em mười bảy tuổi rồi!”
“Nhưng nhìn em xem,” Anh cười khanh khách, “Em bây giờ là một cái bánh bao sữa chính hiệu đấy.”
Thời An tức giận phồng má, nhưng nhìn xuống bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mình, cô đành im lặng. Váy áo rộng thùng thình, kéo lê trên sàn nhà.
“Chiều nay anh họp xong sẽ đưa em đi mua quần áo mới nhé?”
“Được!” Mắt cô sáng rực lên. Bản tính thích mua sắm thì dù 4 tuổi hay 17 tuổi vẫn không đổi.
Buổi chiều, Lục Thời Gia ngồi trong thư phòng họp trực tuyến. Thời An chơi ở phòng khách.
Mọi thứ yên ổn được nửa tiếng thì có tiếng động lạ bên ngoài. Cạch… cạch… Rầm!
Lục Thời Gia biến sắc, vứt luôn tai nghe, lao ra khỏi phòng họp trước sự ngỡ ngàng của các cổ đông trên màn hình.
Ra đến phòng khách, anh thấy Thời An đang loay hoay bắc ghế trèo lên kệ bếp. Cô muốn lấy hộp kem trong tủ lạnh nhưng quá thấp, phải kê ghế, nhón chân, chới với, trông cực kỳ nguy hiểm.
Nếu là người khác nhìn vào sẽ thấy cảnh tượng này rất dễ thương: một cô bé mũm mĩm cố gắng với lấy đồ ăn. Nhưng Lục Thời Gia lại thót tim. Anh sợ cô ngã.
Anh bước dài ba bước, tóm lấy eo cô, nhấc bổng lên không trung.
“Bé cưng, em làm cái trò gì vậy hả?” Anh cau mày, giọng nghiêm khắc.
Hai chân ngắn của Thời An đá loạn xạ giữa không trung: “Em muốn ăn kem! Anh thả em xuống!”
“Không được.” Anh đặt cô xuống đất, ngồi xổm ngang tầm mắt cô, nghiêm nghị, “Em vừa ăn cơm xong, bụng yếu, ăn đồ lạnh sẽ đau bụng. Cấm tuyệt đối.”
Vì chuyện hũ kem mà Thời An dỗi anh cả buổi chiều. Đi mua quần áo cũng mặt nặng mày nhẹ, cái môi nhỏ cứ trề ra, ai nhìn cũng thấy vừa thương vừa buồn cười.
Buổi tối, cô chui vào chăn, quay lưng lại với anh, thở hắt ra đầy giận dỗi. Lục Thời Gia nhìn cái khối tròn tròn nhấp nhô trong chăn mà bật cười. Tính khí trẻ con này, thật sự rất đáng yêu. Dù cô có thế nào, anh cũng thấy thích.
“Ngoan nào, ngủ đi. Anh đi tắm đây.” Anh xoa đầu cô qua lớp chăn.
“Hứ!” Người trong chăn đáp lại một tiếng cụt lủn.
Lục Thời Gia lắc đầu cười, đi vào phòng tắm. Anh xả nước lạnh, cố gắng dập tắt những hình ảnh vẩn vơ trong đầu về cơ thể trưởng thành của cô.
Đồng hồ điểm 9 giờ tối. Lục Thời Gia bước ra khỏi phòng tắm.
Thân trên trần trụi, những giọt nước còn đọng lại trên cơ bắp săn chắc, trượt qua lồng ngực rộng, chảy xuống những múi bụng rõ nét, rồi mất hút sau lớp khăn tắm quấn hờ ngang hông. Cự vật bên trong, dù đang ngủ yên, vẫn hiện rõ hình dáng đồ sộ, treo lủng lẳng đầy uy lực.
Anh vừa lau tóc vừa check mail trên điện thoại. Bất ngờ, một bóng người lao vào lòng anh, ôm chặt lấy thắt lưng anh.
Mùi hương quen thuộc. Độ cao quen thuộc. Và sự mềm mại… quen thuộc.
Lục Thời Gia cứng người. Anh cúi xuống.
Là Thời An. Nhưng không phải bé con 4 tuổi. Là Thời An 17 tuổi!
Cô gái ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời, giọng nói đầy hưng phấn:
“Lục Thời Gia! Em biến lại rồi! Em lớn lại rồi nè!”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận