Chương 6

Louis đã dậy, hiện đang ngồi ở bàn thanh thản hưởng dụng bữa sáng. Thoáng thấy hành động sốt ruột cuống quýt của Tạ Chu, trong lòng hắn biết rõ nhưng vẫn còn cố ý giả vờ quan tâm, hỏi: “Sao thế? Người không thoải mái chỗ nào à?”
Tạ Chu bị hỏi đến quẫn bách, chỉ hàm hồ giải thích hai câu. Louis cũng chỉ nhắc đến rồi thôi, không lại truy hỏi đến cùng.
Tạ Chu đến nhà vệ sinh xả nướ© ŧıểυ đã tích lũy một đêm, kết quả không chỉ lỗ chuông chảy nướ© ŧıểυ róc rách mà nữ huyệt ở giữa hai đùi cũng chậm rãi chảy ra dâʍ ɖị©ɧ dính nhớp, men theo làn da bóng loáng trượt xuống dưới. Bắp đùi ướt nhẹp một mảng, tiểu huyệt non mềm giữa hai chân cũng mềm rục xuống, giống như thịt trai đã hút no nước, ướt mềm đỏ thắm.
Tuy rằng trong lòng Tạ Chu có hơi nghi hoặc nhưng cũng không quá để ý, tùy tiện lau sạch sẽ rồi mặc lại quần tử tế, ra khỏi nhà vệ sinh. Khi Tạ Chu mới bước ra ngoài, Louis đã đứng lên, cực tao nhã giơ một bàn tay ra, nói: “Chào cậu, hôm qua còn chưa kịp giới thiệu, tôi tên là Louis, là người Mỹ.” Tạ Chu rửa tay xong còn chưa kịp lau nước đi thì đã vội vàng giơ tay ra bắt: “Chào anh, tôi là Tạ Chu, là người Trung Quốc, cảm ơn anh đã chứa chấp tôi.”
Louis rụt rè thu tay lại, đáp: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cũng không tốn sức gì.” Môi hắn ngậm ý cười ôn hoa, đôi mắt còn ánh lên vẻ nhu hòa, trong mắt Tạ Chu, tên tội phạm trước mặt này là một người bạn tù cực kỳ lễ phép.
Louis đọc tên Tạ Chu bằng chất giọng trầm thấp êm tai của mình, giọng hắn trầm ấm ưu nhã, lại chân thành khen thêm một câu: “Tên của cậu rất hay.”
Biểu cảm của Louis quá chân thành tha thiết, ngược lại khiến cho Tạ Chu cảm thấy hơi thẹn thùng, mặt hơi đỏ lên: “Cám ơn anh.”
Louis lùi sang một bên chừa lại chỗ cho Tạ Chu ăn sáng, chờ cho đến khi Tạ Chu dùng bữa sáng xong, đến giờ đi ra ngoài hít thở, hắn mới giống như vô tình đề nghị: “Cậu có muốn đi ra ngoài với tôi một lát không?”
Vốn dĩ Tạ Chu cũng không muốn ra ngoài cho lắm, sợ lại bị đám người ngày hôm qua vây đuổi và chặn đường, nhưng cậu lại không chống cự được dáng vẻ hòa nhã của Louis, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Hai người sau đó đã cùng đến sân thể dục hít thở.
Tạ Chu sợ bị đám người kia nhìn thấy, bất tri bất giác đã chậm hơn Louis nửa bước, đi theo phía sau Louis. Khắp đoạn đường đó, khuôn mặt xinh đẹp này của Tạ Chu khiến không ít người chú ý đến, nhưng những tên tù nhân đó nghiêng đầu nhìn sang, thấy Louis đi ở đằng trước Tạ Chu, dáng vẻ như đang tản bộ trên khoảng sân vắng thì lại lặng lẽ dời mắt, không dám nhìn lâu hơn nữa.
Giỡn chơi à, tên trùm buôn vũ khí trẻ tuổi nhất toàn nước Mỹ, thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn, gϊếŧ người hay không chẳng qua chỉ cần gật đầu một cái, món đồ xinh đẹp đã bị Louis đánh dấu, cho dù là bỏ đi, kẻ khác cũng không thể chạm vào, giờ lại nhìn chằm chằm mỹ nhân phương Đông rõ ràng là đã được thu vào dưới trướng Louis, thế là chán sống rồi hay sao?
Tạ Chu đi theo Louis, cả đường đi cẩn thận đề phòng, im lặng cúi đầu, cố gắng tránh đi những ánh mắt xung quanh. Cậu vốn không hề hay biết người trên sân thể dục làm sao còn dám nảy sinh suy nghĩ da^ʍ tà với cậu, bọn chúng tránh còn không kịp nữa là.

Bình luận

Để lại bình luận