Chương 6

“Không biết.” cô nhỏ giọng nói.

Lâm Thanh Khải cười cười: “Cô sợ có ai đó nhận ra thứ này là của cô đúng không?”

Tương Linh giương mắt nhìn anh, anh nhanh chóng cúi đầu, mím môi.

Lâm Thanh Khải cảm thấy hơi có lỗi không nói gì, tùy tiện dùng hai đầu ngón tay kẹp chiếc quần lót đi về phía thùng rác, ném vào.

Tương Linh mở to hai mắt: “Đây là phòng học.”

“Phòng học thì sao? Cô không được bị tôi làm cho phun nước?” Lâm Thanh Khải không chút để tâm cười. Anh phủi phủi tay, nhìn cô: “Sau này tôi vẫn sẽ tiếp tục thao cô tại phòng học.”

Nghe anh nói xong, cô thật sự nóng bừng mặt.

Tối đó về nhà, cô ngủ một giấc. Trong mơ cô thấy bị anh đè lên tường phía sau phòng học mà làm, Gốc côn th*t thô cứng kia mãnh liệt ra vào bên trong thân thể. cô rên rỉ rất lợi hại, Lâm Thanh Khải cúi đầu hôn cô, quần áo sớm bị xé rách, thân thể cô hoàn toàn lõa lồ trước mặt anh, đầu lưỡi ấm nóng liếm mút vòng quanh vú.

Tương Linh tỉnh giật từ trong mơ.

Ngớ ra một hồi lâu, nhất thời không rõ rốt cuộc có phải là mình đã rên rỉ thật hay không. Cô nín thở để ý ký túc xá đang yên tĩnh, bạn cùng phòng đều đã ngủ say với những hơi thở đều đặn, mới yên tâm thở phào. Cẩn thận đưa tay vào trong chăn, sờ sờ quần lót, quả nhiên là đã ướt rồi.

Thật khó chịu.

Tương Linh vùi mặt vào gối, cô nhớ tới nam sinh tán tỉnh cô bạn cùng lớp hôm quay về môn thể dục đó, Lúc đấy cô chỉ cảm thấy cậu ta thật bỉ ổi, rõ ràng là Lâm Thanh Khải còn làm chuyện quá đáng hơn cả cậu ta.

Ngày hôm sau tan học, cô cùng với cô bạn cùng bàn đi mua đồ ăn vặt, từ xa nhìn thấy Lâm Thanh Khải đang đứng với một đám nam sinh khác ở quầy bán đồ ăn vặt. Hôm nay anh mặc bồ đồ lông cừu màu xám nhạt, cao hơn mọi người xung quanh nửa cái đầu, khí chất thanh thuần xuất chúng.

“Sao vậy?” cô bạn cùng bàn nghi ngờ hỏi.

Tương Linh nói qua loa: “Tớ không đi nữa, tớ chờ cậu ở cầu thang này.” CÔ hơi trốn về phía trong cầu thang một chút.

Sau đó hai ngày, cô nhất quyết tránh mặt anh. Ngày hôm đó, Lâm Thanh Khải rõ ràng nhớ kỹ sđt của cô, nhưng anh lại không đi tìm cô.

Liền như vậy qua một thời gian, trời cũng trở nên nóng nực.

Có tiết giữa tự học, cô đang làm bài tập toán thì điện thoại đột nhiên vang lên. Có tin nhắn tới: “Tới sân bóng rổ.”

Tương Linh không để tên danh Lâm Thanh Khải, đối với dãy số phía trước giống hệt nhau cô khá dễ nhớ, do dự hơn mười phút. Một loại kích thích lại bắt đầu phát tán, tràn ra. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng lại càng muốn đi.

Cô nhắn trả lời: “đợi tôi năm phút nữa.”

Có tin nhắn đến, chỉ mỗi một chữ: “ừm.”

Ánh nắng giữa trưa nóng rực, như muốn đốt cháy tất cả.

Tương Linh đi tới sân bóng rổ, Lâm Thanh Khải đang ở đường biên cầm lấy áo lau mồ hôi, đôi chân dài rộng, mái tóc đen nhánh bị ẩm ướt bởi mồ hôi, bên hông lộ ra một mảnh cơ bụng.

Anh dường như cảm nhận được ánh mắt của Tương Linh, nghiêng đầu nhìn.

Dù đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng lúc hai mắt chạm nhau, Tương Linh liền trở nên căng thẳng. Cô mân mê gấu áo, đứng yên ở đó chờ anh đi tới.

Những nam sinh ở trên sân bắt đầu chú ý tới, đồng loạt cười ồ ồ vang lên, có người còn hét lên: “Anh, đừng đi, ở lại chơi thêm tý nữa.”

Lâm Thanh Khải bắt được quả bóng được ném qua, cũng không có phản ứng lại, cổ tay nhấc lên, đập bóng trở về.

“Uống nước không?” Anh hói Tương Linh.

Tương Linh lúng ta lúng túng gật đầu, Hai người hướng đi tới quầy bán quà vặt, đám người phía sau xa xa vang lên tiếng huýt sáo.

Lâm Thanh Khải cầm hai chai nước ướp đá, kéo Tương Linh đi ra phía sau vườn trường.

Dọc đường đi anh không nói câu gì, Tương Linh đi theo phía sau, tim nhảy thình thịch tới cổ họng, trước kia cô có nghe đồn rằng buổi tối có rất nhiều cặp đôi ra đây hẹn hò hôn môi gì đó, nhưng bây giờ đang là ban ngày…

Bình luận

Để lại bình luận