Chương 6

Trong vòng một tuần mà Phong Kiều được Trình Chiêm đưa về nhà tận hai lần. Nếu chẳng may bị các đồng nghiệp khác nhìn thấy thì cô cũng không biết sẽ truyền ra những loại tin đồn gì. Điều khủng khiếp hơn là cô loáng thoáng có một suy nghĩ thôi thúc mơ hồ là cô muốn có một cái gì đó phát sinh với anh … Phong Kiều nghĩ vậy và bất giác thở dài.
“Thở dài cái gì?” Trình Chiêm bất ngờ hỏi.
Phong Kiều đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Trình Chiêm trong gương chiếu hậu. Cô vội quay mặt đi vì xấu hổ. Nhìn thấy dáng vẻ cô hoảng sợ, Trình Chiêm không khỏi cảm thấy buồn cười nói “Hình như em có hơi sợ tôi.”
Không phải là sợ, Phong Kiều có chút suy sụp, làm sao mà cô có thể giải thích được, lúc này trái tim của cô đang đập rất nhanh. Chẳng lẽ anh muốn cô nói Giám đốc, hình như em có hơi thích anh rồi?
Phong Kiều nhắm mắt lại, trong lòng tuyệt vọng tả lời “Không phải …do tay em còn hơi đau.”
Xe vừa lúc dừng ngay trước đèn đỏ, Trình Chiêm nghiêng đầu, còn đang do dự muốn vươn bàn tay ra, sau vài giây im lặng, anh nói “Đừng để đu.ng nước, lát nữa tôi chở em đi mua ít thuốc.”
Phong Kiều lắc đầu “Đã muộn như vậy rồi, sợ là không còn hiệu thuốc nào mở. Ngày mai em sẽ tự đi mua.”
Vào lúc nửa đêm, toàn bộ thành phố trở nên vô cùng trống vắng và yên tĩnh, ngay cả tiếng thở và nhịp tim đập cũng trở nên rõ ràng hơn trong không gian im lặng này. Đèn xanh sáng lên, Trình Chiêm khởi động xe, không nói thêm lời nào, không phải là anh không cảm nhận được sự khác thường của Phong Kiều, ngược lại, thậm chí có thể đoán được cô đang suy nghĩ điều gì.
Một cô gái trẻ và ngây thơ không thể che giấu bất cứ điều gì trong tâm trí của mình. Chỉ là dường như anh cũng không bài xích. Trong bóng đêm, người đàn ông chăm chú lái xe nhưng khóe miệng lại cong nhẹ lên gần như không thấy rõ.

Bình luận

Để lại bình luận