Chương 6

Ngọc Lan liên tục bắn tinh hai lần, cây gậy thịt dưới thân chậm rãi xẹp xuống, giống như bong bóng trút hơi, cuối cùng mềm nhũn nằm úp sấp buông xuống dưới người, theo tiếng thở dốc kịch liệt của cô mà di động lên xuống.

Nhìn cây gậy thịt đã bình ổn lại, Hồng Linh cũng thở phào nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng mềm xuống rồi.”

Ngọc Lan dần dần dịu lại cũng nhớ tới nghi hoặc vừa rồi, hỏi, “Hồng Linh, tại sao con lại… Đây không giống như là lần đầu tiên của con…” Hồng Linh nghe cô hỏi như vậy, ánh mắt lập tức có chút né tránh, “À, con, con thấy trong tiểu thuyết viết như vậy.”

Thấy vẻ mặt cô ấy không bình thường cho lắm, Ngọc Lan lại đứng thẳng dậy, nghiêm túc nhìn cô ấy, khóe mắt liếc qua tinh dịch còn dính lên trên má con gái mình, cô đỏ mặt, “Khụ khụ, con phải nói thật với mẹ, bây giờ con còn nhỏ, mẹ rất sợ con bị người ta bắt nạt, chịu thiệt thòi.”

“Ai nha, không có đâu.

Vừa mới giúp mẹ mà bây giờ mẹ còn đến la rầy con nữa.”

“Mẹ…” Ngọc Lan bị cô ấy nói á khẩu không trả lời được, Hồng Linh đứng dậy đi nhà vệ sinh đánh răng, cô chỉ có thể thở dài một tiếng, hy vọng con gái nói thật.

“Hồng Linh, mẹ vào phòng đây.” Ngọc Lan bưng dâu tây lên gõ cửa phòng con gái, Hồng Linh đang cắn bờ môi ngọt ngào của mình, hăng say gõ bàn phím ảo nhập nội dung bị giọng nói đột nhiên của Ngọc Lan làm cho hoảng sợ, cô ấy lập tức khóa màn hình điện thoại di động, sau đó đặt điện thoại sang một bên cầm lấy sách giáo khoa bên cạnh làm bộ làm tịch như thể bản thân đang học bài, “Mẹ vào đi.”

Cửa phòng bị đẩy ra, Hồng Linh chột dạ lật trang sách, cô ấy hoàn toàn không xem tiếp dù chỉ là một chút nội dung ở trong sách giáo khoa.

“Nghỉ ngơi một chút đi, con đừng cố gắng học quá, dễ mệt mỏi lắm.” Thấy con gái cuối tuần còn đang cố gắng học tập, Ngọc Lan vừa vui vẻ vừa đau lòng, “Lúc nào nên học thì học cho tốt, lúc nên chơi thì chơi cho vui. Ăn chút dâu tây đi, mẹ vừa mới mua về đấy.”

“Được.” Vừa rồi đâu phải Hồng Linh đang học, chỉ có điều cô ấy không thể nói ra chuyện này được.

“Buổi trưa con muốn ăn gì?” Ngọc Lan ngồi ở mép giường của cô, trò chuyện với con gái như thường ngày, nhưng Hồng Linh thì đang ngóng trông mẹ cô nhanh chóng rời đi, cô ấy hơi có chút lo âu nhét dâu tây vào miệng mình, ngoài miệng trả lời cũng không yên lòng, “A, cái gì cũng được.”

“Vậy nếu không thì ăn sườn đi?

Con cảm thấy thế nào?” Ngọc Lan tùy ý cầm một quả dâu tây đặt vào miệng mình nhai.

“Được, sườn ăn rất ngon.”

Ngọc Lan câu được câu không trò chuyện cùng với Hồng Linh, vẻ mặt của cô ấy lạnh nhạt, nhưng trong lòng đã sớm lo lắng không chịu được, động tác ngón chân vô thức cầm đệm trên ghế máy tính cũng bán đứng sự ngụy trang của cô ấy.

Ngọc Lan giả bộ không biết, đứng dậy rời đi, “Mẹ đi nấu ăn trước.”

Cuối cùng cũng đi rồi.

Bình luận

Để lại bình luận