Chương 6

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 6

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Vết Cắn Muỗi

Tang Yếu Miễu bị nóng mà tỉnh giấc.

Tối qua, sau khi từ phòng Cố Nhĩ Thăng trở về, cô liền ngủ luôn. Tư thế ngủ của cô vốn rất xấu, thích lăn qua lăn lại. Mỗi sáng thức dậy, váy nếu không bị tốc lên eo thì cũng bị tốc lên ngực. Cô lại hay đá chăn, nên đã quen đặt hẹn giờ điều hòa để không bị cảm lạnh.

Nhưng hôm nay tỉnh lại, cô thấy chăn vẫn còn đắp nguyên trên người. Điều hòa đã tắt từ sớm, làm cô nóng muốn chết.

Vội vàng rời giường đi tắm cho mát mẻ. Đến khi thay quần áo trước gương, Tang Yếu Miễu mới phát hiện trên cổ mình có một vệt ửng hồng, trông như bị muỗi cắn.

Cô vô tư cho rằng đó là do muỗi, không mấy để tâm.

Điều cô đang lo lắng, là hôm nay, Lôi Tử Đồng sẽ chuyển trường đến lớp của Cố Nhĩ Thăng.

Khó mà nói trước được, liệu anh ta có động tâm với nữ chính hay không. Nếu có, chẳng phải mọi nỗ lực mấy ngày qua của cô đều đổ sông đổ biển sao?

Hào quang nữ chủ quá mạnh mẽ, Tang Yếu Miễu không thể không đề phòng. Cô phải làm cho Cố Nhĩ Thăng nhận thức rõ, dù anh ta có muốn bảo vệ nữ chủ, cũng không được phép làm hại đến cô em gái này. Đó là mục tiêu cuối cùng.

Lúc Tang Yếu Miễu ngồi xuống bàn ăn, Cố Nhĩ Thăng đã ăn gần xong.

Nhìn đồng hồ đã sắp muộn, cô vội vàng gặm mẩu bánh mì, vừa uống sữa, vừa nói không rõ tiếng với Cố Nhĩ Thăng: “Đi… đi thôi.”

Cố Nhĩ Thăng bình đạm liếc qua khóe miệng cô còn vương vệt sữa. Hơi thở của cô thoang thoảng hương sữa tắm. Anh không cảm xúc mà bước lên trước.

Tang Yếu Miễu lại hoảng hốt.

Hôm nay Cố Nhĩ Thăng sao lại lạnh lùng thế? Chẳng lẽ, vì hôm qua mình gọi anh là “anh hai”? Hay là vì hôm nay mình làm chậm trễ thời gian của anh ta?

Trời ạ! Lấy lòng trùm phản diện thật quá khó khăn, đặc biệt là một kẻ có tâm tình bất định như hắn.

Tang Yếu Miễu vội vàng chạy theo lên xe, lòng thấp thỏm bất an, muốn nói lại không dám nói.

Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một tấm khăn giấy. Cô ngẩng lên, vừa kịp chạm phải tầm mắt Cố Nhĩ Thăng. Anh lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng đều đều: “Ăn xong thì phải lau miệng.”

Rất nhanh, Tang Yếu Miễu cảm thấy lòng mình như có pháo hoa nổ tung.

Đây là lần đầu tiên Cố Nhĩ Thăng chủ động bắt chuyện với cô!

Xem ra hành động tối qua là hữu dụng. Biết đây là thời cơ tốt, Tang Yếu Miễu cười ngọt ngào với anh, nhận lấy khăn giấy: “Cảm ơn anh hai.”

“Ừm.”

Được anh đáp lại, cô sung sướng đến mức ăn nốt mẩu bánh mì cũng thấy ngon hơn hẳn.

Cô không biết rằng, trong đầu Cố Nhĩ Thăng hiện tại, lại chính là hình ảnh thân thể cô đêm qua. Vòng eo trắng nõn, và đường cong mềm mại ẩn hiện dưới lớp vải mỏng…

Tang Yếu Miễu rất muốn chạy lên tầng trên, tìm Cố Nhĩ Thăng xem cốt truyện đã tiến triển tới đâu, nhưng lại không có lý do gì.

Thẳng đến khi bạn học hỏi: “Vở bài tập toán của cậu đâu?”

Tang Yếu Miễu mới sực nhớ ra. Cô sờ soạng ngăn bàn, không thấy. Cô nhíu mày, cẩn thận lục lọi, mới nhớ ra… vở toán đang ở chỗ Cố Nhĩ Thăng.

Ánh mắt cô lập tức sáng ngời. Có cớ lên lầu rồi!

Cô mặc kệ ánh mắt khó chịu của Ngô Tử Hào, nhanh chân chạy ra khỏi lớp.

Ngô Tử Hào nhìn bóng dáng Tang Yếu Miễu, trong lòng cực kỳ bực bội. Rõ ràng trước đó chính hắn đã cự tuyệt cô ta, vậy mà cô ta vẫn mặt dày theo đuổi. Hiện tại, hắn không hiểu sao Tang Yếu Miễu lại thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy.

Phùng Dao liếc nhìn biểu cảm của Ngô Tử Hào, không khỏi cảm thán: “Đúng là phong thủy luân chuyển mà!”

Tang Yếu Miễu chạy đến khu lớp mười hai, chuẩn xác tìm được vị trí của Cố Nhĩ Thăng.

Hàng phía trước có rất nhiều người vây quanh. Khỏi phải nói, Lôi Tử Đồng đã xuất hiện.

Không hổ là nữ chủ, hào quang rực rỡ, vừa chuyển đến đã được chào đón như vậy.

May mắn là, một tuần qua, quan hệ giữa cô và Cố Nhĩ Thăng đã có bước tiến vượt bậc, ít nhất cô gọi “anh hai” cũng không còn thấy ngượng miệng nữa.

Tang Yếu Miễu rón rén đi từ cửa sau, ngồi xuống ghế trống cạnh Cố Nhĩ Thăng, chọc chọc cánh tay anh: “… Anh hai?”

Cố Nhĩ Thăng đang gục mặt ngủ, hơi nhăn mày. Anh mở mắt ra, liền nhìn thấy nụ cười tươi rói của Tang Yếu Miễu, không khỏi giật mình. Anh còn tưởng mình đang mơ.

“…Tang Yếu Miễu?”

Cô có chút mất mát. Nếu anh có thể gọi cô là “em gái”, hoặc gọi tên thân mật thì tốt rồi. Nói cũng khéo, nhũ danh kiếp trước của cô và nguyên chủ đều là Lại Lại.

Cô đứng thẳng dậy, nụ cười tắt ngấm: “Anh có cầm vở bài tập toán của em không?”

Cố Nhĩ Thăng lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, đáp: “Ừm.”

Đưa vở cho cô, lại thấy cô chưa rời đi, anh hỏi: “Còn chuyện gì?”

“Vâng…” Tang Yếu Miễu liếm môi, “Lớp anh có học sinh mới chuyển đến à?”

Cố Nhĩ Thăng liếc mắt nhìn đám đông ồn ào phía trước, trả lời cho có lệ: “Chắc vậy.”

Tang Yếu Miễu do dự. Cô không muốn Cố Nhĩ Thăng vì tình yêu mà sống cô đơn đến cuối đời. Dù sao, cô cũng đã xem anh như anh trai ruột của mình, đương nhiên không muốn nhìn anh có kết cục bi thảm như vậy.

Bình luận

Để lại bình luận