Chương 6

Trời đã xế chiều, ánh hoàng hôn cũng đã dần buông xuống, trên con đường quen thuộc từ trường về nhà như mọi ngày, Tần Huyên vẫn là người lái xe chở Tần Niệm về. Như cảm giác được thân thể của Tần Niệm ở phía sau có hơi nhích lùi một chút, cho nên Tần Huyên có hơi nhíu mày lại, nói: “Em làm gì vậy?”

“Anh, quần áo của anh bị ướt.”

Tần Niệm tuy lớn lên ở nông thôn, nhưng lại là bé ngoan thích sạch sẽ, lúc này trên người Tần Huyên lại có mùi hơi hôi, còn ướt đẫm mồ hôi, làm cô không muốn tới gần.

Tần Huyên không có trả lời em gái, mà chỉ trưng ra bộ mặt nghiêm nghị ra lệnh cho cô, “Ngồi yên, ôm chặt.”

Tần Niệm cúi đầu, lén bĩu môi bày tỏ sự bất mãn, không muốn nghe lời anh.

Ai ngờ đúng lúc này, xe điện thình lình bị xóc nảy, cả người Tần Niệm theo quán tính là lắc lư qua lại. Cô sợ tới mức thiếu chút nữa là hét to, chờ đến khi tinh thần dần phục hồi lại, liền phát hiện hai tay của mình đã ôm chặt lấy người đàn ông ở phía trước.

Tần Niệm: “……”

Tuy biết chắc đây là trò đùa dai của anh trai, nhưng cô không dám mở miệng để mắng hắn a, chỉ có thể chửi thầm trong lòng: Quỷ ấu trĩ!

Cảm giác được em gái ngồi đằng sau dùng lực ôm lấy mình, Tần Huyên rốt cuộc cũng vừa lòng, cười haha nói: “Thật ngoan!”

Hừ!

Khi về đến nhà, đã thấy mẹ Tần – tên thật là Lưu Nhụy, đã làm xong cơm tối và đang đợi bọn họ.

Lưu Nhụy vừa trải qua sinh nhật tuổi 41, nhưng thoạt nhìn vẫn còn trẻ đẹp như cũ, dáng người cũng được duy trì rất tốt, vừa cao gầy và tinh tế.

Ngoại hình của Tần Niệm cơ bản đều được di truyền những ưu điểm từ mẹ Tần, mà anh trai Tần Huyên, chỉ có đôi mắt là giống mẹ Tần, còn lại đều là giống cha Tần như đúc, sắp ra dáng một người đàn ông trưởng thành.

“Tiểu bảo bối của mẹ đã đi học về rồi à, mau tới cho mẹ ôm một cái nào!” Lưu Nhụy chân mang dép lê, lạch cạch lạch cạch từ trong phòng phòng bếp chạy ra.

Tần Niệm đang đứng thay giày ở chỗ cửa ra vào, Tần Huyên thì đang đứng ở trước mặt, hắn đã thay giày xong trước của cô.

Thấy vẻ mặt hớn hở của mẹ Tần đang chạy tới, tuy biết rõ 3 từ ‘tiểu bảo bối’ mà bà gọi là gọi em gái hắn, nhưng hắn vẫn cố ý dang rộng hai tay, ra dáng như đang cảm động nói:

“Mẹ à……”

Lưu Nhụy nhìn thì mảnh mai, nhưng sức lực thì không yếu, một phen đẩy Tần Huyên ra, ghét bỏ nói: “Con tránh ra!”

Tần Niệm nhìn trò khôi hài đang diễn ra ngay trước mắt, nhịn cười, ngọt ngào mà gọi to: “Mẹ……”

“Ai uiii! Bảo bối tâm can của mẹ.” Bà ôm chặt lấy con gái, “Hôm nay ở trường học có gì vui không nè?”

“Cũng có vui ạ” Tần Niệm nói.

Tần Huyên bị đẩy qua sát tường, chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Em ấy đã học cấp ba rồi, không còn là đứa trẻ đi mẫu giáo a”

“Ai cần con lo, lo bản thân của con đi kìa, hôi muốn chết, mau đi tắm rửa đi!” Lưu Nhụy làm vẻ ghét bỏ đứa con trai, sau đó lại nhìn con gái và nói :

Bình luận

Để lại bình luận