Chương 6

Từ Dương nâng một chân của Lâm Nguyệt lên, kéo làn váy lên, kêu cô nhìn vào trong gương, ngón tay thon dài mò vào giữa hai chân Lâm Nguyệt, ngón tay tách môi hυyệŧ múp rụp, chạm vào âm đế đã hơi sưng đỏ vì hưng phấn, đè xuống thật mạnh.
“A a ~”
Lâm Nguyệt ngẩng cổ, không nhịn được cất tiếng rêи ɾỉ, sau đó vội vàng ngậm miệng lại, sợ bị anh trai nghe thấy.
“Sướng thì kêu lên, để anh ấy nhìn xem em chịu cho anh thao, chứ không phải là bị anh ấy quản lý nữa.”
Thấy vẻ mặt của cô, tính chiếm hữu trong lòng Từ Dương càng mãnh liệt, động tác trên tay cũng càng trở nên thô lỗ hơn, xoa nắn âm đế của Lâm Nguyệt khiến cô suиɠ sướиɠ tới mức gần như chảy nước mắt.
Phần háng của Từ Dương kề sát Lâm Nguyệt. Trong gương, bẹn đùi trắng nõn của cô gái không ngừng chảy dâʍ ŧᏂủy̠.
Cậu ta cầm ©ôи ŧɧịŧ cứng tới mức đau đớn của mình, qυყ đầυ nhắm ngay khe thịt lộ liễu ngay trước mắt mình, trực tiếp đâm vào bên trong, cuối cùng cũng cắm vào tiểu tao bức mà mình ngày nhớ đêm mong.
“A… Từ Dương… Ưm…” Lâm Nguyệt ôm cổ cậu ta, nhìn cảnh tượng mình bị lớn ©ôи ŧɧịŧ cắm vào trong gương.
Cơ bắp trên người chàng trai rất đẹp mắt, nam căn thô tráng chậm rãi ma sát với tiểu huyệt, dần dần tăng tốc, mị nhục bị ©ôи ŧɧịŧ kéo ra huyệt khẩu, sau đó lại bị hút vào, quấn quýt bên nhau khó có thể tách rời.
“A Nguyệt, em đẹp quá.” Từ Dương khẽ thở hổn hển, hầu kết nhúc nhích, nhìn Lâm Nguyệt bằng ánh mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, cứ như thể muốn trút hết du͙© vọиɠ lên thân thể của cô, cậu cúi đầu hôn lên đôi môi hồng hào của cô, phần háng liên tục va chạm, cắm vào rút ra huyệt khẩu khít chặt.
“Ưm a… A… A ~”
Lâm Nguyệt bị thao tới mức mất thăng bằng, nhưng huyệt khẩu mút quá chặt, vì thế Từ Dương bế cô lên từ đằng sau, đối mặt với chiếc gương cằm vào từ sau lưng, tiếp tục hung ác thao cô.
“Anh Từ Dương… A ~ Mạnh quá…”
Ánh mắt Lâm Nguyệt mê ly nhìn cảnh tượng hai người đang giao cấu trong gương. Cơ bắp trên đùi của Từ Dương mạnh mẽ thúc đẩy, hai viên tinh hoàn to bự cũng liên tục vỗ vào mông mình theo từng động tác cắm vào rồi rút ra, nhục bổng thô tráng không ngừng đâm vào khe thịt đã bị thao sưng đỏ.
“Ưm… Chặt quá, A Nguyệt, sau này cho anh thao em mãi được không? Rót hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tiểu tao bức của em.” Từ Dương vừa thao vừa khẽ cắn lên vành tai Lâm Nguyệt, thở hổn hển bên tai cô.
“Ưm ~ A… Dạ.”
Vành tai nhạy cảm của Lâm Nguyệt bị chơi đến mức tê tê dại dại, huyệt khẩu co rút một phát, sắp sửa đạt tới đỉnh điểm.
Lúc này có động tĩnh vang lên trong phòng khách, hình như Lâm Liệt đã rửa bát xong, đang tìm kiếm Lâm Nguyệt: “Lâm Nguyệt, em về phòng ngủ rồi hả?”
Trái tim Lâm Nguyệt siết chặt, lúc này mới nhớ ra mình chưa khóa cửa phòng, bèn vội vàng đẩy Từ Dương ra.
Từ Dương nhíu mày, trong lòng bất mãn đối với Lâm Liệt, nhưng vẫn cắm thêm mấy cái nữa rồi rút ra, mặc cho Lâm Nguyệt giấu mình ở sau cửa.
Lâm Liệt đã gõ cửa, Lâm Nguyệt vội vàng chỉnh lại cái váy rồi mở cửa: “Gì vậy anh?”
“Em thấy Từ Dương không? Ăn cơm xong không thấy cậu ta đâu cả.” Lâm Liệt khoanh tay trước ngực tựa vào cánh cửa.
Anh hít mũi ngửi không khí, thấy mùi hơi kỳ lạ, hơn nữa Lâm Nguyệt thoạt nhìn rất nóng, bộ ngực trắng muốt liên tục phập phồng. Để tránh né, Lâm Liệt quay đầu sang chỗ khác.
“Lúc nãy anh ấy còn ở trong phòng khách mà, chắc về nhà rồi cũng nên.” Tim Lâm Nguyệt đập thình thịch.
“Thằng nhóc này, đúng là phí công cho nó ăn cơm.” Lâm Liệt lắc đầu, dừng lại một chút rồi nói với Lâm Nguyệt: “Lần sau cậu ta đến nhà thì em mặc quần áo kín đáo một chút. Anh thấy ánh mắt của thằng nhóc đó là lại khó chịu.”
Sau khi Lâm Nguyệt đóng cửa lại, Từ Dương lập tức ôm chầm lấy cô từ sau lưng, đẩy cô ngã sóng soài lên giường, xoa nắn cặρ √υ” của cô, đâm vào cơ thể cô tiếp tục thao.
Cậu ta vừa cắm vừa nói: “Mặc kín cỡ nào cũng bị em cởi ra hết, không bắn đầy ắp thì không cho xong việc.”
Sinh lực của đàn ông trẻ tuổi vô cùng tràn đầy, sau khi đã giao cấu liên tục nửa tiếng, cuối cùng Từ Dương cũng thúc vào cổ đáy hυyệt̠ của Lâm Nguyệt, bắn ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
“A ~ Anh bắn nhiều quá, nóng quá.” Lâm Nguyệt nâng mông lên tiếp nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙, đồng thời dâʍ ŧᏂủy̠ cũng tràn ra khỏi tiểu huyệt cứ như nước lũ vỡ đê, dính đầy khắp ra giường, cả căn phòng tràn đầy mùi vị dâʍ ɭσạи.
Từ Dương cứ hệt như chó poodle hình người, ôm Lâm Nguyệt vừa lên đỉnh xong nào là hôn nào là liếm, không cho cô ngủ thϊếp đi: “Còn chưa xong đâu, đến phòng cho khách làm thêm nháy nữa được không?”
“Không được.” Lâm Nguyệt từ chối chắc như đinh đóng cột. Cậu ta sợ Lâm Liệt đánh cậu ta không chết à?
“Vậy thì ở đây, anh sẽ nhẹ một chút.” Từ Dương hôn cô lấy lòng.
Một đêm không ngủ.

Bình luận

Để lại bình luận