Chương 6

Trịnh Bạch Ngọc đi tìm Hàn Cẩn Du, Giang Cảnh Thiên còn bận nói chuyện điện thoại công việc nên cô đi trước.
Hàn Cẩn Du vừa nhìn thấy Trịnh Bạch Ngọc liền ngoắc tay bảo cô đến gần, vẫn là nụ cười nhàn nhạt quen thuộc.
Anh dẫn cô đến chuồng ngựa, chỉ cho cô biết giống ngựa và đặc điểm. Nếu không phải biết rõ về Hàn Cẩn Du chắc hẳn Trịnh Bạch Ngọc sẽ rơi vào lưới tình với cử chỉ ôn nhu này.
Đáng tiếc từ sớm cô đã vạch rõ mối quan hệ của hai người. Nếu không chỉ sợ cô chết không toàn thây.
Hàn Cẩn Du dắt con ngựa mình nuôi ra, một bên dắt ngựa, một bên nói chuyện với Trịnh Bạch Ngọc.
“Bộ quần áo này hợp”
“Cám ơn, Hàn gia. Là cô Giang chuẩn bị”
“Ừm chị dâu rất tốt. Có vẻ thích em”
“Vâng”
“Muốn cưỡi ngựa không?”
“Có thể sao?”
Hàn Cẩn Du bế cô đặt lên lưng ngựa, khi cô ngồi vững thì Hàn Cẩn Du cũng ngồi lên từ phía sau, hai cánh tay anh cầm lấy dây cương bao bọc lấy cô vào lòng, giống như đang ôm.
Trịnh Bạch Ngọc có chút bối rối.
Hàn Cẩn Du để ngựa chậm rãi đi vòng quanh, trường đua rất lớn lại được cải tạo không ít nên xung quanh có hồ, có bãi cỏ xanh mướt rất mát mắt.
“Khi về nói Châu Sâm đăng kí một thẻ thành viên, có thời gian em có thể tự mình đến đây chơi”
“Cám ơn Hàn gia”
“Không cần lúc nào cũng gọi tôi là Hàn gia”
“Vậy….”
“Hửm?”
“Có thể gọi anh là Cẩn Du không?”
“…… được”
“Cẩn Du…”
“Ừm”
Trong lòng Hàn Cẩn Du có chút ngứa ngáy ý định không ngay thẳng nhưng ngoài mặt cứ giả vờ như không có gì. Để giải tỏa tâm trạng Hàn Cẩn Du thúc ngựa chạy đi.
Trịnh Bạch Ngọc ban đầu có chút sợ nhưng rất nhanh đã làm quen. Tiếng cô cười khanh khách vui vẻ cũng khiến Hàn Cẩn Du cảm thấy vui lây. Hai người cứ rong ruổi trên lưng ngựa rất lâu mới quay trở lại.
Buổi trưa không khí có chút nóng bức khiến Trịnh Bạch Ngọc mướt mồ hôi. Cả khuôn mặt đỏ ửng lên vì nắng nóng. Hàn Cẩn Du cũng không nỡ để cô ở bên ngoài lâu nên dẫn cô quay trở lại phòng riêng.
Ai nấy đều có mặt đông đủ chỉ thiếu hai người bọn họ. Vừa quay lại không ít người cười ái muội.
“Bữa trưa có canh cá nấu chua. Cá dưới hồ vừa câu sáng nay. Chút nữa chúng ta ăn cơm”
“Cám ơn chị dâu”
“Chị dâu số một”
“Em thích nhất món canh cá này nhất. Không uổng công bọn em đến đây”
“Anh Quân thật có phúc, ngày ngày được ăn cơm chị dâu nấu”
Đám người cứ ầm ĩ trêu chọc nhau, tiếng cười vang lên không dứt.
Trịnh Bạch Ngọc phát hiện mấy người phụ nữ lúc sáng không thấy đâu. Bây giờ cũng chỉ có cô Giang là bối cảnh cao nhất, sau đó mới là người thấp nhất là cô.
“Chị dâu nấu ăn rất ngon. Thỉnh thoảng anh cũng đến nhà anh Quân cọ cơm”
“Anh cũng có mặt này?”
“Ừm. Mấy năm anh Quân quen chị dâu đều không muốn bọn anh đến nhà, nói thẳng ra là anh ấy ghét có người làm bóng đèn”
Trịnh Bạch Ngọc nhìn về phía Mạc tổng, thấy anh ta lúc nào cũng nhìn về phía cô Giang bằng ánh mắt cưng chiều.
Mà hai người bọn họ dù đang nói chuyện với ai cũng sẽ bất giác nhìn về đối phương. Tình cảm không có chút che giấu.
Cô thật có chút ngưỡng mộ.
Sau này cô cũng sẽ tìm được người yêu mình như thế?
…………….
Bữa cơm cũng náo nhiệt hơn bình thường. Trên bàn ăn không có chuyện chỉ yên lặng dùng cơm, ngay cả Mạc Đông Quân hay Hàn Cẩn Du bình thường nghiêm nghị cũng sẽ nói vài câu.
Riêng Trịnh Bạch Ngọc chỉ mỉm cười dùng cơm, không chủ động tạo sự chú ý.
Quả thật cơm rất ngon, toàn những món hay gặp trên bữa cơm gia đình nhưng đầy đủ hương vị. Mấy người đàn ông cũng để lộ bộ mặt ấu trĩ giành giật nhau từng miếng thịt, cọng rau xào. Nhưng đủ để thấy tình cảm giữa bọn họ tốt đến thế nào.
…………….
Từ sau hôm đi trại đua ngựa Trịnh Bạch Ngọc không gặp lại Hàn Cẩn Du suốt hai tuần.
Cô cảm nhận được mối quan hệ hai người bọn họ có vẻ tốt hơn nhưng cũng chỉ nằm ở một chữ tốt.
Mà Trịnh Bạch Ngọc không có thói quen làm phiền hay tìm kim chủ.
Nên sống thế nào thì cứ thế ấy.
Đếm ngược đến thời hạn kết thúc hợp đồng.
…………….
Trịnh Bạch Ngọc nhận một cuộc hẹn từ Giang Cảnh Thiên, chị ấy muốn hẹn cô dùng bữa.
Thay một bộ quần áo đơn giản cô đến cửa hàng của Giang Cảnh Thiên. Khi đến đã thấy chị ấy đứng chờ ở cửa.
“Em chưa có xe à?”
“Em chưa có bằng lái”
“Có thời gian đi học sớm một chút, về sau chị dẫn em đi đua xe”
“Chị……”
“Chị có nhiều trò giải trí lắm, yên tâm chị không nói cho tiểu Du biết đâu. Chị có quà cho em”
Trịnh Bạch Ngọc đi theo Giang Cảnh Thiên lên tầng ba của tòa nhà, tầng một tầng hai là quán cafe sang trọng, ở đó có không ít khách.
Tầng 3 là cửa hàng lễ phục, nơi này cô cũng biết ít nhiều qua lời kể của Hàn Cẩn Du. Sự nghiệp do một tay chị ấy gầy dựng trước khi chị ấy và bạn trai quen nhau. Ở nhà chị ấy là người có tiếng nói nhất, ngay cả ông bà nội của Mạc tổng cũng hết sức yêu chiều cô cháu dâu chưa bước qua cửa này.
Người phụ nữ thành đạt này có hết những điều mà Trịnh Bạch Ngọc cả đời trước và sau này ngưỡng mộ. Tuy rằng đời sau cô chỉ mong muốn làm những chuyện mình đã bỏ lỡ nhưng bây giờ thấy lối sống vừa làm vừa tận hưởng của Giang Cảnh Thiên cũng không đến nổi tệ.
Khu vực tầng ba có rất nhiều người, ai nấy đều bận rộn với công việc của mình. Để ý sẽ thấy bước chân của ai cũng vội vàng.
“Gần đây công việc có chút bận, em đến đây thử cái này xem”
Giang Cảnh Thiên kéo tấm màn che ra, bên trong xuất hiện hai bộ lễ phục xa hoa, đẹp đến mức Trịnh Bạch Ngọc cảm thấy không chân thật. Đời trước cô cũng có trong tay không ít tiền, cũng không đến nổi thiếu thốn nhưng lễ phục thế này quả thật không phải thứ cô có thể sử dụng.
“Chị…”
“Thích không? Tặng em, ngay từ lần đầu gặp chị đã rất thích em, dáng người em là thứ chị yêu thích nhất. Khi trở về chị làm liên tục ngày đêm mới xong. Không được từ chối”
Trịnh Bạch Ngọc không thể nói được gì nữa. Hai bộ lễ phục này cô thật lòng rất thích.
Bộ váy màu trắng cúp ngực ôm sát từ ngực đến hông, tà váy xòe rộng chạm đất, vải lụa mềm mại sờ vào không muốn buông tay, hai bên tay áo được xẻ tà phủ dài xuống đất, mặc vào sẽ trong giống như một nàng tiên.
Bộ thứ hai cũng là cúp ngực, tà áo xẻ cao đến hông, sau lưng là chiếc nơ to bản. Phần hông đính đá chạy dọc thân váy, màu đỏ càng khiến bộ váy trở nên xa hoa, lộng lẫy.
Hai từ thôi “choáng ngợp”
“Sau này sẽ có lúc em cần dùng đến, giờ đi thử xem có cần điều chỉnh gì không”
“Cám ơn chị, chị tốt với em quá”
Giang Cảnh Thiên vuốt nhẹ mái tóc của Trịnh Bạch Ngọc, bản thân cũng không hiểu vì sao đã thích cô bé này ngay từ lần đầu nhìn thấy.
Cô bé luôn tỏ ra ngoan ngoãn, yên lặng khiến người ta đau lòng. Dù cũng đoán ra mối quan của cô nhóc với Hàn Cẩn Du không phải mối quan hệ đúng đắn nhưng cô không có quyền phán xét. Chỉ thấy thương xót.
Trong cái vòng giới thượng lưu có gì mà cô chưa từng nhìn thấy. Cô còn cảm thấy rằng chỉ một thời gian nữa thôi bông hoa này sẽ nở rộ cực kì chói mắt mà tên nhóc Hàn Cẩn Du không thể nắm bắt được. Chỉ mong tên nhóc đó hiểu ra sớm.
…………….
Hai người ăn trưa và uống trà trò chuyện rất lâu, buổi chiều vì không muốn phiền Giang Cảnh Thiên thêm nữa cô đành rời đi.
Đi dọc con đường sầm uất phía trước cô không vội trở về. Sắp đến trung thu một số cửa hàng trang trí không ít đèn lồng nhỏ nhìn vui mắt. Con đường này gần tòa thị chính nên cửa hàng nào nhìn vào cũng đắt tiền. Ngay cả tiệm cafe của Giang Cảnh Thiên cũng chiếm một góc đường thì giá trị quả thật khiến người ta ghen tị đỏ mắt.
Trịnh Bạch Ngọc nhìn thấy hoa hồng juliet trong một cửa hàng hoa, cô đi vào mua một ít về cắm. Khi trở ra bên ngoài hoàng hôn đỏ một góc trời.
….
Hàn Cẩn Du vừa trở lại sau một cuộc họp báo, anh đang nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi, cơn đau đầu khiến anh có một chút chán chường.
“Hàn gia, kia có phải cô Trịnh không ạ?”
Châu Sâm nhìn về người đang đứng trước cửa hàng hoa, nhìn rõ thấy đúng là Trịnh Bạch Ngọc nên lên tiếng nhắc nhở Hàn Cẩn Du.
Tâm tình sếp đang rất tệ liệu thấy người đẹp có thể khiến ngài ấy tốt lên không?
Hàn Cẩn Du mở mắt ra nhìn, cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt, có vẻ cô rất thích màu tím, mái tóc được uốn xoăn thả dài đến eo, trên tóc cài thêm chiếc kẹp ngọc trai đơn giản có thể mua bất cứ đâu.
Tay ôm bó hoa hồng xinh đẹp thu hút nhiều ánh nhìn quay lại. Nhưng cô bé đang ngẩn ngơ nhìn bầu trời.
Nét đẹp vừa dịu dàng, có chút mềm yếu khiến người ta nhìn vào đã muốn bảo vệ.
Rất nhiều năm về sau khi đã rời khỏi giới chính trị, trong một cuộc phỏng vấn anh được hỏi khoảnh khắc khiến anh rung động, anh chỉ mỉm cười hồi tưởng lại khoảnh khắc, một buổi chiều hoàng hôn, một cô bé mặc váy tím ôm bó hoa hồng nhỏ trên tay, đứng giữa ánh hoàng hôn mỉm cười. Cô ấy nhìn về phía xa như mong chờ được tự do. Lúc ấy anh cảm thấy mình sắp mất đi một thứ thân thuộc. Lại không nghĩ đến chỉ sai một khắc lại như mất đi một đời.
Hàn Cẩn Du thấy có không ít người muốn tiến đến bắt chuyện với cô, liền nói Châu Sâm đến đó.
Châu Sâm lái xe đến trước mặt Trịnh Bạch Ngọc, bước xuống mở cửa sau xe mời cô ấy lên xe.
Nhìn thấy Châu Sâm cô cũng biết người ngồi bên trong xe là ai.
Ngồi lên xe Trịnh Bạch Ngọc mỉm cười, nhẹ giọng “Hàn gia”
Hàn Cẩn Du nhìn cô không lên tiếng.
Mà cô thì ngoan ngoãn như một thói quen, không làm phiền đến ai, chỉ là nhan sắc khiến người ta không chú ý không được.
Châu Sâm nhìn về phía sau không biết có nên lên tiếng hay không. Ít nhất cũng phải cho anh ta biết nên đi đâu chứ.
Hàn Cẩn Du đang nghĩ, không biết cô gái này từ khi nào giống như một con búp bê, ngoan ngoãn để người ta điều khiển. Mặc dù anh hài lòng về điều đó nhưng lại cảm thấy như thiếu một thứ gì đó không rõ.
“Về chung cư”
Châu Sâm như thở ra một hơi, xe đi ngược lại con đường ban đầu chạy về phía Đông thành phố.
…………….
Bó hoa hồng Juliet nằm trơ trọi dưới đất không ai quan tâm, vài bông hoa bị dẫm nát không còn nguyên vẹn. Chiếc váy tím cùng chung số phận bị xé rách, vứt bỏ ngay lối đi, trên ghế sofa bóng dáng đôi nam nữ đang trải qua cơn kích tình.
Những nụ hôn đánh dấu lên cơ thể trắng nõn, mười ngón tay đan vào nhau không lọt chút kẻ hở khiến mọi va chạm trở nên điên cuồng hơn thường ngày.
Từng tiếng nỉ non xen lẫn tiếng khóc của người con gái cũng không khiến người bên trên thương xót, càng khiến cho đối phương đỏ mắt mất kiểm soát. Tiếng ngâm nga trầm thấp là minh chứng cho xúc cảm thoải mái không muốn dừng lại.
Không khí ái muội ấy cứ kéo dài cho đến lúc bên ngoài những vì sao cũng muốn bỏ trốn.
…………….
Lúc Trịnh Bạch Ngọc thức dậy thì người bên cạnh đã rời đi. Cô vô lực nằm trên giường không muốn ngồi dậy, nhưng cổ họng đau rát như gào thét muốn uống nước lại khiến cô bò dậy một cách chật vật.
Hàn Cẩn Du chưa từng biết cách chăm sóc người khác, huống hồ anh còn là kim chủ, còn cô chỉ là một người được bao nuôi.
Trịnh Bạch Ngọc che giấu bản tính suốt mấy tháng qua, cô luôn tỏ ra mình ngoan ngoãn, yên tĩnh như một con búp bê. Bởi vì cô sợ. Sợ chỉ cần mình giao con tim ra có thể sẽ không còn sống thêm một ngày nào nữa.
Ban đầu cô cũng rung động khi đối diện với Hàn Cẩn Du nhưng thế thì sao chứ? Chẳng phải nguyên chủ ban đầu cũng vì thế mà cuộc sống bế tắc đến mức chết cũng không được tử tế sao.
Cô không có bàn tay vàng, cô chỉ sống nhờ thân xác, mọi quyết định đều do bản thân.
Chỉ cần chờ đến lúc hết hạn trên khế ước, cô có thể rời đi. Cô đã đọc đi đọc lại trên đó viết hết hạn trên khế ước cô có thể rời đi mà không cần kí lại.
Cho nên cô mới an tâm mà diễn làm một bình hoa.
Nghỉ ngơi đủ Trịnh Bạch Ngọc lại tiếp tục ôn tập kiến thức.
Ngây ngốc như thế suốt mấy tháng trời, thời gian gần đây tầng suất kim chủ tìm đến cô rất nhiều lần.
Có lúc ngủ lại, có lúc rời sau một cơn vận động hoặc có lúc chỉ ôm cô xem phim cùng cô. Thỉnh thoảng anh ta sẽ mang cô ra ngoài chơi, cô cũng có thể từ chối những cuộc gặp mặt mà chuyện đó cũng do một lần có một vị tai to mặt lớn nói lời khiếm nhã, từ đó về sau chỉ cần là tiệc rượu cô đều từ chối. Hàn Cẩn Du cũng không ép buộc.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ có thể nói vô cùng hòa hợp, ít nhất chưa bao giờ Trịnh Bạch Ngọc làm kim chủ không vui.
Châu Sâm sẽ mang đến cho cô những món quà đắt tiền, có khi là những món trang sức làm bằng kim cương, có lúc là túi xách bản giới hạn, có lúc lại là chi phiếu 7 con số.
Trịnh Bạch Ngọc sẽ cẩn thận cất đi mà không dùng đến.
Một ngày tháng 3, Tô Bạch Ngọc đích thân ra ngoài đến một tiệm bánh kem gần nhà, mua một ổ bánh kem cho dành cho một người. Mua thêm bó hoa cúc tana lớn chậm rãi đi về nhà.
Cô cứ đi thẳng về nhà mà không nhìn ngó xung quanh, cứ như mặc định được lặp trình sẵn. Mà khi đó Hàn Cẩn Du đang ngồi trong xe nhìn theo bóng cô khuất sau ngã rẽ.
Hôm nay Hàn Cẩn Du được một ngày nghỉ hiếm hoi, muốn đến nhà cô lười biếng một hôm nên tự mình lái xe đến, nhưng nhìn thấy cô cầm trên tay chiếc bánh kem lại khiến anh có chút khó chịu?
Cô chuẩn bị cho ai? Người đó sẽ đến nhà cô?
Hôm nay rõ ràng không phải sinh nhật Trịnh Bạch Ngọc.
Hồ sơ về Trịnh Bạch Ngọc anh đã xem qua. Cô sinh vào tháng 7, bây giờ mới tháng 3…..
Cô ấy vậy mà dám làm chuyện đó dưới mắt anh?
Trịnh Bạch Ngọc không biết suy nghĩ của Hàn Cẩn Du, cũng không biết cơn bão tố đang muốn ập đến.
Cô cắm bó hoa vào bình, đặt lên bàn, nồi lẩu nấm đã được chuẩn bị sẵn, một chai bia ướp lạnh, một chiếc bánh kem nhỏ được trang trí đầy trái cây tươi, một ngọn nến.
Hôm nay là sinh nhật của Trịnh Bạch Ngọc, là sinh nhật đời trước của cô. Cô đến thế giới này không có bạn bè, đời này chỉ quen Hàn Cẩn Du, Châu Sâm và Giang Cảnh Thiên nhưng lại càng không thể mời bọn họ. Thân phận không đúng. Nên cô chỉ có thể tự mình chúc mừng.
Ít nhất đời trước cô còn viện trưởng, còn những đứa bé hoàn cảnh giống cô, bây giờ thì chỉ có thể như thế này thôi.
Hàn Cẩn Du đứng trước cửa nhà mãi chưa bước vào. Anh đã ngồi trong xe suốt một tiếng mới đi lên. Đứng trước cửa suốt mười phút chưa bước vào, chỉ sợ nhìn thấy cảnh cô đang vui vẻ bên người khác. Mặc dù anh là kim chủ nhưng thời gian gần đây thái độ anh đối với cô không giống. Có chút yêu chiều cô, có thời gian sẽ chạy đến. Mặc dù không phải là yêu.
Hàn Cẩn Du thở dài rồi mở cửa bước vào. Trên bàn ăn cô gái nhỏ đang cúi đầu trước bánh kem ước nguyện, trên bàn còn bày một nồi lẩu đi kèm mấy loại đồ nhúng, bó hoa ban nãy đã được cô cắm vào bình khiến chúng trở nên xinh đẹp hơn.
Đôi mắt nhắm lại khiến làn mi run run, đôi môi đỏ như đang lẩm bẩm vài lời không nghe rõ ràng, dường như cô đang rất tập trung ước nguyện nên không chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Khi cô mở mắt thổi nến trên mặt là nụ cười nhạt.
Ngước mắt Trịnh Bạch Ngọc nhìn thấy Hàn Cẩn Du đã đứng ở trước mặt cô từ khi nào.
Ánh mắt có chút mờ mịt như là không nhìn rõ vào không trung, lại như ngẩn ngơ không xác định. Hàn Cẩn Du một giây chợt nghĩ đến con thỏ nhỏ mới sinh ở nông trại anh nhìn thấy lúc bé. Yếu ớt, sinh mệnh mỏng manh, chỉ cần mạnh tay một chút là có thể bóp chết.
“Hôm nay anh không đi làm à?” Trịnh Bạch Ngọc vẫn dịu dàng như thường ngày. Cô tự mình phá vỡ không khí có chút căng cứng trước mắt.
“Ừm” Hàn Cẩn Du không hỏi vì sao cô lại tự một mình đón sinh nhật. Giống như anh chỉ tình cờ không đúng lúc đến đây mà thôi.
“Anh ăn lẩu không?”
“Được”
Trịnh Bạch Ngọc chuẩn bị thêm một cái chén, một đôi đũa, một chén nước chấm đúng khẩu vị của Hàn Cẩn Du.
Bữa cơm này có chút không đúng. Hai người cứ im lặng mà ăn, khác ở chổ là Trịnh Bạch Ngọc chu đáo gắp cho anh, biết anh thích sạch sẽ nên dùng một đôi đũa khác để gắp.
Trịnh Bạch Ngọc không có khẩu vị, cô mất hứng. Lại không tỏ thái độ gì.
Hàn Cẩn Du thì xem như nể mặt, ăn hết những thứ cô gắp cho.
Một người vui vẻ ăn, một người tâm trạng nặng nề cố gắng nhai nuốt.
Trịnh Bạch Ngọc ngồi dưới thảm lông, đầu ngã trên đùi Hàn Cẩn Du cùng anh xem tin tức thời sự nhạt nhẽo.
Cô giống như chú mèo lười nhác, lại giống như chú hồ ly nhỏ bày ra dáng vẻ không đặt gì vào trong mắt.
Cuối cùng Hàn Cẩn Du cũng không nhịn được dò hỏi, lại giống như chỉ vô tình hỏi han không có ý gì khác “Hôm nay hình như không phải sinh nhật em”
Cuối cùng cũng tới rồi, Trịnh Bạch Ngọc thầm nói trong lòng, vị này giữ trong lòng cũng lâu đấy.
“Ngày hôm nay mới đúng là sinh nhật em, sau khi ly hôn mẹ em đổi tên cho em lại thuận tiện thay đổi luôn ngày sinh nhật. Bà nói là bắt đầu lại một sinh mệnh”
Trịnh Bạch Ngọc nhàn nhạt trả lời lại như độc thoại kể một câu chuyện không phải của chính mình.
Đúng là anh có xem qua hồ sơ nói mẹ của Trịnh Bạch Ngọc một mình nuôi con lớn lên, tuy nhiên là chuyện trước khi cô 10 tuổi nên cũng không điều tra sâu hơn.
Anh biết tình cảm giữa hai mẹ con rất tốt nên cô mới đồng ý làm tình nhân của anh để cứu mẹ cô.
Khi đó anh chỉ đơn giản duỗi một ngón tay ra cứu người, dễ như ăn cháo, chút tiền đó không đáng gì. Nhưng cô thì khác. Chật vật đến mức bán mình. Nói anh thương cảm cô? Không, ngoài kia còn đầy người bi thảm hơn cô, chỉ là đúng lúc anh cần một người trong sạch ở bên cạnh, lại có thể dễ dàng vứt bỏ không chút rắc rối, mà cô vừa đúng lúc đáp ứng được nhu cầu đó.
“Có muốn quà gì không?” Hàn Cẩn Du vuốt tóc cô, mái tóc dài được chăm sóc cẩn thận càng thêm mượt mà.
Hàn Cẩn Du thích nhất vuốt mái tóc cô sau mỗi cuộc vui nửa đêm. Thói quen dần hình thành đến anh cũng không rõ bắt đầu từ khi nào.
Có lúc mãi vuốt ve làm đứt tóc cô lại nghe được cô hừ một tiếng như oán giận. Khiến tâm trạng vui vẻ không ít.
Hàn Cẩn Du không quá mức yêu thích một thứ gì, cuộc sống anh giống như được lập trình sẵn. Anh chỉ bỏ chút công sức một chút để phát triển, không nghĩ đến những người xung quanh lại cứ thế an tâm về anh.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, không thứ gì làm anh bận tâm, cũng không có điều gì có thể cản bước, nhưng điều đó cũng khiến nhiều người ghen tị đỏ mắt, ngấm ngầm chặn đường muốn đoạt lấy.
Anh lại xem những chuyện đó như một chút dư vị, một chút tiêu khiển trong cuộc sống nhàm chán này.
“Không có, quà anh tặng cũng nhiều rồi”
“Muốn ra ngoài không?”
“Em quyết định đi, xem như phần thưởng”
“Vậy đến phố ăn vặt gần nhà được không?”
“Hửm?”
****************

Bình luận

Để lại bình luận