Chương 6

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 6

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Khi còn nhỏ, Trì Dao từng được bà ngoại chăm sóc một thời gian.

Bà thương cô, chiều chuộng hết mực, cái gì cũng muốn cho cô thứ tốt nhất. Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Nhưng điều đó cũng tạo cho Trì Dao không ít tật xấu, ví dụ như thói kén ăn. Phàm là đồ không hợp vị, cô ăn vào là nôn thốc nôn tháo.

Thân thể cũng vì thế mà ốm yếu. Cô chỉ cần khóc một chút là không thở nổi, ra mồ hôi mà không thay đồ kịp, ngày hôm sau chắc chắn đổ bệnh.

Sau này, khi cô trở về bên cạnh Trì phu nhân, một người vốn không câu nệ tiểu tiết, dăm ba hôm cô lại phải vào viện.

Mãi đến mấy năm sau, ba Trì rèn cho cô thói quen chạy bộ, tình hình mới khá hơn. Trừ những hôm mưa to gió lớn, mỗi tối cô đều phải chạy năm vòng quanh sân thể dục. Dần dần, cơ thể cô khoẻ mạnh hơn hẳn.

Việc này cũng trở thành thói quen. Chỉ cần ngày hôm sau không có ca trực, mỗi đêm cô đều sẽ chạy quanh bờ hồ của tiểu khu.

Như thường lệ, Trì Dao thay quần áo, đeo tai nghe rồi ra cửa.

Trời còn chưa lạnh hẳn, buổi tối rất nhiều người ra ngoài tản bộ, chạy bộ cũng không thiếu.

Ánh đèn vàng nhạt ấm áp phủ lên con đường lát đá. Trì Dao chạy một vòng quanh bờ hồ lộng gió, cuối cùng dừng lại ở công viên để dãn cơ.

Chân đang ép xuống, tầm mắt Trì Dao lơ đãng quét qua quán đồ nướng ở phía xa, bỗng cảm thấy hơi đói.

Bữa tối cô chỉ ăn một chén cháo gà, căn bản không đủ no.

Đúng lúc trong đầu Trì Dao đang đấu tranh tư tưởng, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng “Bang”. Cô giật mình, quay người lại, thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen đứng ngay sau mình.

Lưng hơi gù, dáng người không cao, chân đi đôi giày thể thao vừa cũ vừa lớn, đầu cúi thấp, không nhìn rõ mặt.

Trì Dao nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Người đàn ông này trông rất bình thường, cô không có chút ấn tượng nào, nhưng lại có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó.

Trì Dao nhìn quanh. Lúc này đã vắng người hơn một giờ trước. Bản năng nói cho cô biết phải mau rời khỏi đây.

Để hành động của mình không quá đột ngột, Trì Dao cúi đầu lấy điện thoại, giả vờ gọi cho Diêu Mẫn Mẫn.

Trong lúc chờ máy, cô xoay người rời đi.

Ngay sau đó, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Không lẽ xui xẻo đến vậy? Ở đây hơn nửa năm, đây là lần đầu Trì Dao gặp phải chuyện này.

Diêu Mẫn Mẫn vẫn không nghe máy. Cô càng thêm khẩn trương, mồ hôi lạnh túa ra, cố tỏ vẻ trấn định nói vào điện thoại:

“Alô, Mẫn Mẫn.”

Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại. Không đợi Trì Dao thả lỏng, nó lại tiếp tục vang lên, thậm chí còn dồn dập hơn trước.

Trì Dao thầm kêu không ổn. Cô lười che giấu, cắm đầu chạy về hướng quán đồ nướng.

“Chị ơi.”

Trì Dao kịp thời dừng lại. Sợi dây đàn căng chặt trong lòng đứt phựt.

Cách đây không lâu cô mới nghe qua thanh âm này, nhưng chưa bao giờ cảm thấy nó dễ nghe như hiện tại.

Trì Dao quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông xa lạ đang thay đổi phương hướng, kéo thấp mũ, lướt qua Giang Diễm.

Ánh mắt Giang Diễm hung ác nhìn theo bóng dáng vừa rời đi, chân mày nhíu chặt.

“Giang Diễm.”

Hắn giật mình, quay lại nhìn cô.

Chỉ thấy Trì Dao mệt mỏi ngồi xổm xuống đất, vẫy tay với hắn: “Lại đây đỡ chị một chút. Chân chị giờ mềm nhũn, đứng không nổi nữa rồi.”

Giang Diễm: “…”

##

Bình luận (0)

Để lại bình luận