Chương 6

Từ bức màn giường thực mau vang lên tiếng rên ɾỉ bị kìm nén của cô gái.
Chiếc giường có bậc tuyệt đẹp kêu cót két đều đặn và vội vã. Tấm màn ngủ màu hồng nhạt không ngừng tung bay, che đi bóng người chập trùng trên giường.
Một lúc sau, Tiêu Huyên thấy nàng bị thao đến mồ hôi đầm đìa, liền hỏi nàng “Hôm nay mẫu hậu nói với nàng vì sao không đồng ý?”
Ninh Oản sửng sốt nghe thấy, biết là chuyện về việc gả cho hắn, nhưng nàng không muốn giải thích.
Chẳng lẽ muốn nàng nói, đối với bệ hạ không có tình yêu nam nữ sao?
Dựa vào biểu hiện của Tiêu Huyên, nếu nàng thật sự nói như vậy, nàng sẽ bị tra tấn rất nặng.
Nhưng mà Ninh Oản đã quên, nàng như vậy không nói một lời càng khiến Tiêu Huyên để mắt sẽ càng không bỏ qua nàng.
Ninh Oản không nói lời nào, Tiêu Huyên liền cố tình thả chậm động tác, thong thả ung dung mà nhìn nàng.
“Trẫm đang hỏi nàng, vì sao không đáp ứng?”
Ninh Oản dù sao cũng chỉ là lần thứ hai làm t̠ình với hắn, làm sao có thể chịu được hắn tra tấn.
Ninh Oản không muốn đi sâu vào vấn đề này, đành phải chuyển đề tài “Bệ hạ, nhanh lên…”
Nàng là lần đầu lấy chuyện giường chiếu nói sang chuyện khác, khuôn mặt đỏ bừng nhưng hiệu quả lại tốt đến không ngờ.
Tiêu Huyên quả nhiên dời đi lực chú ý, “Nhanh lên cái gì?”
“Nhanh lên, nhanh lên……”
Ninh Oản xấu hổ không nói nên lời. Ngược lại Tiêu Huyên thậm chí còn chậm hơn, chạm vào phần thịt mềm nhạy cảm nhất của nàng.
Ninh Oản khó nhịn mà vặn vẹo thân mình, chỉ cảm thấy dưới thân hư không thôi, đành phải làm nũng “Bệ hạ, cầu ngài tha búi nhi lúc này đi…… Cầu xin ngài……”
“Búi nhi muốn trẫm tha như thế nào, ân? Mau nói ”
Ninh Oản cắn răng, bị tra tấn đến thở không nổi, nhắm hai mắt dưỡng thần, “Bệ hạ, bệ hạ…… Mau, mau làm ta…… A ”
Kia rút khỏi một nửa cự vật bỗng chốc thọc trở về, đem cô lấp đầy không một kẽ hở
Ninh Oản bị thao đến run lẩy bẩy, nhỏ giọng cầu xin tha, vẫn là bị làm đến eo đau chân mỏi, ra vài lần, mới xem như tạm thời buông tha.
Trong lều ngủ,Tiêu Huyên đem cô ôm vào trong ngực, hai người vẫn duy trì tư thế dính lấy nhau, cả hai đều đổ mồ hôi đầm đìa, kia cự vật của hắn vẫn còn ở trong cơ thể cơ thể cô khiến cô không thoải mái.
Tiêu Huyên ngăn không cho nàng đẩy bàn tay của hắn ra, “Đừng nhúc nhích, ngày mai trẫm đi đón quốc sư về nước, bảy tám ngày không gặp, để trẫm nhớ kỹ cái miệng nhỏ này của nàng một chút.”
Ninh Oản đỏ mặt, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của hắn, cô biết hắn còn muốn cô, chỉ tiếc thân mình yếu đuối, không đòi hỏi nữa, không dám động nữa.
Nhưng mà cắm nửa ngày, kia cự vật không những không thu lại, ngược lại càng thêm cứng rắn.
Ninh Oản vốn muốn giả bộ ngủ, nhưng trong hoa huyệt lại có thứ đang nhét vào, làm nàng như thế nào giả bộ được.
Nàng lặng lẽ mở mắt ra, liền thấy Tiêu Huyên đang yên lặng nhìn chằm chằm mình, ánh mắt thâm thúy như mực, tựa hồ còn muốn.
Ninh Oản thật sự không chịu nổi, chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ “Bệ hạ làm sao còn không trở về tẩm điện, đừng bị người khác phát hiện.”
Tiêu Huyên cười lạnh, “Ai dám kiểm tra tẩm điện của trẫm?”
Ninh Oản thăm dò hỏi “Thái Hậu nương nương?”
Tiêu Huyên liếc nàng một cái, “Hôm nay mẫu hậu nói cái gì……”
Ninh Oản vội vàng ngăn lại “Bệ hạ ”
Tiêu Huyên sắc mặt lạnh xuống, “Búi nhi liên tiếp kháng cự, chẳng lẽ có người thích? Là ai?”
Nhắc đến nam tử khác, vẻ mặt của Tiêu Huyên trầm xuống, giống như chỉ cần nàng dám nói ra một cái tên, hắn ta sẽ lập tức đến giết đối phương.
Ninh Uyển cụp mắt xuống, “Búi nhi là người phúc phận kém cỏi, mệnh không tốt, không chịu nổi ân sủng của bệ hạ….”
Nàng không có nhà mẹ đẻ chống lưng, cho dù có bệ hạ sủng ái thì sao? Hậu cung sớm hay muộn gì cũng có 3000 mỹ nhân, có quan hệ mật thiết với những trận chiến của triều lớn trước, nàng không có người chống đỡ, một người cũng không có sao có thể sống sót sau những trận chiến chốn hậu cung, chẳng lẽ lần nào nàng cũng phải dựa vào sự che chở của Hoàng thượng sao?
Mối quan hệ dù sâu đậm đến đâu, được sủng ái nhiều như nào rồi cũng sẽ tan biến.
Tiêu Huyền thần sắc lạnh lùng, nhìn không ra vui mừng hay giận dữ “Búi nhi sao không yên tâm giao mình cho trẫm, coi trẫm làm chỗ dựa cho nàng không phải rất tốt sao?”
Ninh Oản cúi đầu im lặng.
Như vậy thật cẩn thận, giống như một búp bê sứ.
Tiêu Huyên cảm thấy đau đầu.
Hắn cho rằng nếu hắn chiếm giữ cơ thể cô, sau khi nàng khóc lóc ầm ĩ, nàng sẽ toàn tâm toàn ý đi theo hắn. Không ngờ khi hai người trở thành vợ chồng, thái độ của nàng ấy càng trở nên cứng rắn hơn.
Hay là, nàng thực sự có người mình thích?
Thấy nàng cúi đầu suy nghĩ, Tiêu Huyên sắc mặt âm trầm bất định.
Hắn ở ngay bên cạnh Búi Nhi, Búi nhi làm sao có thể phân tâm?
Nên phạt
Ninh Oản vốn đang xuất thần, đột nhiêm bị hắn bể bổng lên, ôm ngang người rồi đứng ở bên cửa sổ.
Ánh trăng lành lạnh, trong viện lốm đốm bạc. Ninh Oản sửng sốt vội vàng che lại trước ngực, “Bệ hạ muốn ngắm trăng sao? Để thần muội mặc quần áo……”
“Ngắm cái gì mà ngắm? Thưởng ngươi.” Tiêu Huyên ý vị không rõ mà cười cười, “Đều cùng trẫm cái gì cũng đã làm rồi, còn xưng thần muội thần nói chuyện?”
“Thần muội……”
“A?”
Ninh Uyển cúi đầu, đỏ mặt đến hộc máu, nhẹ giọng kêu một tiếng “Thần thiếp”.
Một câu nói liền đem Tiêu Huyên thật cao hứng.
“Búi nhi nhớ kỹ, từ nay về sau nếu ở trên giường nói sai, đừng trách trẫm phạt nàng.”
Ninh Oản nhẹ nhàng gật đầu, không dám nhìn hắn.
Hai người khồn mặc y phục, trần ͙truồng đứng ở phía trước cửa sổ. Chỉ cần hai người cung nữ đi tỉnh dậy đi ra ngoài, là có thể nhìn thấy trưởng công chúa điện hạ nhà mình đứng ở phía trước cửa sổ, trên người tỏa ra ánh bạc, làn da trắng nõn như ngọc.
Tiêu Huyên hạ quyết tâm muốn giáo huấn nàng, liền đứng ở phía sau, liếm và cắn mút̼ vành tai nàng. Một bên mặt Ninh Uyển nóng bừng, nàng vội vàng đẩy hắn “Bệ hạ, mau trở về giường, trở về… A…”
Đứng ở chỗ này lộng, còn không bằng ở trên giường. Thật xấu hổ.
Tiêu Huyên chuyên chú mà mút lấy vành tai cô, đầu lưỡi còn thỉnh thoảng chọc vào lỗ tai, bắt chước động tác thọc vào, thổi vào cổ cô.
Ninh Uyển không chịu được trêu chọc, chân tay nhanh chóng nhũn ra, mềm nhũn đi tới trước mặt hắn, bị hắn đỡ lấy.
Tiêu Huyên nâng chân phải nàng lên, làm nàng phải để lên cửa sổ bằng một chân, chỉ còn một chân phải cố gắng chống đỡ.
Ninh Oản chịu đựng không nổi, theo bản năng vươn đôi tay nắm lấy khung cửa sổ hai bên. Hai luồng nhũ thịt non nớt tức khắc mất đi sự che chăn mà phơi bày trước mặt hắn.
Tay trái của Tiêu Huyên từ dưới nách vươn ra, một tay cầm hai luồng nhỉ thịt, mơ hồ xoa nắn. Duỗi hai ngón tay từ tay phải xuống dưới thăm dò hoa huyệt.
Dù chỉ có hai ngón tay nhưng khi xâm nhập vào hoa huyệt cũng phát ra tiếng ục ục.
Tiêu Huyên mơ hồ cười “Nghe cái miệng nhỏ này, hừ… Ngay cả ngón tay của ta cũng nắm chặt như vậy, khó trách luôn cắn chặt dương vật của trẫm không buông…”
Ninh Oản xấu hổ và phẫn nộ, nhưng mọi lời nói của cô đều tan thành mây khói dưới sự trêu chọc của hai ngón tay.
Ngón tay hắn vừa dài lại có những vết chai dày, thô chà sát da thịt mềm mại mang đến sự kích thích sâu sắc. Ninh Oản chỉ cảm thấy càng thêm trống rỗng, không khỏi thút thít.

Bình luận

Để lại bình luận