Chương 6

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 6

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Con Búp Bê Trong Lồng Son
Bạch Mộc tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, rộng lớn và lộng lẫy nhưng u ám đến rợn người. Căn phòng lấy tông màu đen và đỏ nhung làm chủ đạo. Những tấm rèm cửa dày cộm che kín mọi ô cửa sổ, ngăn cách hoàn toàn ánh sáng mặt trời, khiến không gian chìm trong tranh tối tranh sáng, không phân biệt được ngày hay đêm. Chỉ có ngọn nến trên tủ đầu giường tỏa ra ánh sáng leo lét, ma mị.
Nàng ngồi dậy, cảm thấy đầu óc choáng váng nhẹ. Trên người nàng không còn là bộ quần áo hiện đại lấm lem bùn đất nữa, mà là một chiếc váy ngủ bằng lụa satin màu trắng tinh khôi, dài chấm gót chân, mỏng manh và mềm mại ôm lấy từng đường cong cơ thể.
Cảm giác đau nhức nơi cổ họng khiến nàng đưa tay lên sờ. Vết cắn đêm qua đã đóng vảy, chỉ còn lại hai lỗ nhỏ màu đỏ sẫm, hơi sưng tấy. Cơ thể nàng sạch sẽ, thơm tho, không còn chút dấu vết nào của máu me hay bụi bẩn. Rõ ràng, có ai đó đã tắm rửa và thay đồ cho nàng trong lúc nàng bất tỉnh. Ý nghĩ đó khiến nàng rùng mình xấu hổ và sợ hãi.
Bạch Mộc bước chân trần xuống tấm thảm lông êm ái. Nàng cầm chân nến, rón rén đi quanh phòng tìm kiếm. Không có điện thoại, không có quần áo cũ, không có bất kỳ vật dụng nào có thể liên lạc với thế giới bên ngoài.
Nàng rón rén đi ra cửa, vặn nhẹ tay nắm. “Cạch.” Cửa không khóa.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhón chân bước ra hành lang hun hút gió. Nhưng ngay khi vừa bước được một bước, một giọng nói vang lên ngay bên cạnh khiến nàng giật bắn mình, suýt đánh rơi cây nến.
“Hình như ngài ngủ rất ngon. Không biết ngài có cần tôi phục vụ gì không?”
Bạch Mộc quay phắt lại. Đứng dựa lưng vào tường, ngay sát cửa phòng nàng là một người đàn ông tóc vàng. Hắn mặc bộ đồng phục chấp sự màu đen chỉnh tề, mái tóc được chải chuốt bóng mượt ra sau. Gương mặt hắn điển trai nhưng toát lên vẻ lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười công nghiệp giả tạo.
Đôi mắt hắn xanh biếc như ngọc lục bảo, nhưng không có chút hơi ấm nào, sâu thẳm và nguy hiểm. Bạch Mộc lùi lại, bản năng mách bảo nàng rằng kẻ trước mặt chắc chắn không phải con người.
Nàng nắm chặt chân nến, lùi nhanh vào trong phòng, định đóng cửa lại. Nhưng gã chấp sự đã nhanh tay giữ lấy cánh cửa, lực tay nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
“Ngài tốt nhất đừng nên chạy lung tung.” Giọng hắn êm ái nhưng chứa đầy hàm ý đe dọa. “Ngài nên biết rằng, bất kỳ con chuột cống nào trong lâu đài này cũng có thể nhào đến xé xác ngài nuốt chửng trong nháy mắt đấy.”
Bạch Mộc nhìn thấy rõ sự miệt thị và khinh thường trong đáy mắt gã. Với gã, nàng chỉ là một món đồ chơi, một miếng thịt tươi biết đi không hơn không kém.
“Đây là đâu?” Bạch Mộc lấy hết can đảm hỏi.
“Lâu đài của Công tước đại nhân.” Gã đáp gọn lỏn. “Và ngài, từ hôm nay, là tài sản riêng của ngài ấy.”
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua cổ nàng, nơi có vết cắn đỏ chót: “Hy vọng ngài ý thức được bổn phận làm ‘thức ăn’ của mình. Hãy ngoan ngoãn một chút, như thế sẽ tốt cho ngài, và đỡ phiền phức cho ta.”
Nói xong, gã đẩy nhẹ Bạch Mộc vào phòng, đóng sầm cửa lại. Tiếng khóa lạch cạch vang lên, giam cầm nàng trong chiếc lồng son này.
Bạch Mộc trượt dọc theo cánh cửa ngồi xuống đất. Nàng đã trở thành thú cưng, hay đúng hơn là một bình chứa máu sống cho tên ma cà rồng đó. Có lẽ vì nhóm máu đặc biệt, hay vì vẻ ngoài khác lạ mà hắn đã giữ mạng cho nàng.
Cuộc sống bị giam lỏng bắt đầu. Ba bữa mỗi ngày đều có người mang đến tận phòng, toàn là những món bổ máu thượng hạng. Nàng giống như một con lợn được vỗ béo chờ ngày làm thịt. Cửa sổ bị niêm phong, hành lang đầy rẫy những kẻ hầu người hạ với ánh mắt thèm thuồng. Vì trân trọng cái mạng nhỏ này, nàng không dám làm điều gì dại dột.
Đêm xuống, gió gào thét bên ngoài cửa sổ như ru ngủ. Bạch Mộc uống cạn ly sữa ấm, thổi tắt nến rồi chui vào chăn. Trong giấc ngủ chập chờn, nàng lại mơ thấy ác mộng.
Cảnh tượng đêm hôm ấy tái hiện. Xác chết, máu tươi, và cậu bé mắt đỏ. Nhưng rồi, hình ảnh cậu bé biến đổi, lớn dần lên, trở thành một người đàn ông trưởng thành với vẻ đẹp tà mị, quyến rũ chết người. Hắn bước về phía nàng, đôi mắt đỏ rực đầy ham muốn. Hắn cúi xuống, phả hơi thở lạnh buốt vào cổ nàng, rồi cắn mạnh.
Bạch Mộc giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển như người sắp chết đuối. Nhưng cơn ác mộng chưa kết thúc.
Trong bóng tối, một vòng tay lạnh lẽo, rắn chắc bất ngờ siết chặt lấy eo nàng từ phía sau, kéo nàng sát vào một lồng ngực rộng lớn nhưng lạnh toát như băng đá.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận