Chương 6

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 6

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Điều Kiện Làm Lành

Bọn họ có thể xa cách nhau hai năm trời dù ba mẹ hai bên vẫn qua lại, đủ thấy cả hai đã cố tình né tránh nhau đến mức nào.

Ngày làm lành, Lục Bách Trình hứa với Khương Phi sẽ giữ kín mối quan hệ, tôn trọng quan điểm “yêu thôi không cưới” của cô. Dù sao anh cũng chẳng mặn mà gì với hôn nhân.

Tuy nhiên, anh đưa ra một điều kiện.

Khương Phi hỏi điều kiện gì.

Anh nói, tuy không công khai, nhưng cả hai đều không còn độc thân. Không được phép giả vờ độc thân để thả thính, bắt cá hai tay, dù chỉ là mập mờ ám muội cũng không được. Nếu không thì khác gì bạn giường qua đường.

“Trước giờ em có nghĩ tới chuyện đó đâu… Mà anh lại nghĩ tới, xem ra là có ý đồ đen tối rồi.”

“Tốt nhất là đừng nghĩ tới.” Lục Bách Trình liếc cô sắc lẹm.

“Anh nói vậy là có lý do cả chứ gì? Từ nhỏ tới lớn em mê trai đẹp thiếu gì, có cần anh lôi mấy lá thư tình sến súa hồi xưa em viết ra đọc lại cho nghe không?” Viết bao nhiêu thư là thế, mà chẳng có lá nào cho anh.

“Tóm lại, em phải quản cho chặt cái đầu mình vào. Ngoại tình trong tư tưởng cũng không được phép.”

Khương Phi câm nín.

Lục Bách Trình dọn sang phòng ngủ phụ. Khương Phi nằm một mình trên chiếc giường rộng, trằn trọc mãi không sao ngủ được.

Dạo gần đây cô có cảm giác bất an lạ lùng. Hình như Lục Bách Trình đang có ý muốn công khai mối quan hệ của họ, thậm chí còn muốn mẹ cô biết chuyện. Có trời mới biết bà An Mộng Như sẽ làm loạn tới mức nào. Chuyện mấy hôm trước như hồi chuông cảnh báo, Khương Phi bất giác rùng mình.

Cô có thể yêu đương với Lục Bách Trình cả đời, nhưng tuyệt đối không thể kết hôn. Tâm lý anti-hôn nhân của cô không phải chỉ là suy nghĩ nổi loạn nhất thời, mà đã thành bệnh nan y giai đoạn cuối. Dù đối phương là Lục Bách Trình cũng không có ngoại lệ.

Cảm giác bất an này đã nhen nhóm từ sau Tết âm lịch. Đến lúc bà An gọi anh đến ăn cơm thì nó càng trở nên mãnh liệt hơn.

Cô nằm trong chăn, len lén đưa tay lên gặm móng tay. Đang cắn dở thì chợt thấy lạnh sống lưng, nghiêng đầu nhìn, Lục Bách Trình đã đứng đó tự lúc nào.

“Lần sau anh vào phòng có thể gõ cửa được không?” Cô giật mình toát mồ hôi lạnh.

“Gõ rồi mà.” Lục Bách Trình đáp, “Em nghĩ gì mà nhập tâm thế? Anh gọi mấy lần không nghe.”

Khương Phi thở hắt ra một hơi, ngồi dậy bật đèn ngủ. Thấy anh mở ngăn tủ đầu giường, cô miễn cưỡng chìa tay ra, “Bôi nước đắng cũng vô ích thôi, lát em lại đi rửa sạch.”

“Dạo này công việc không thuận lợi à?”

Bình thường, cô chỉ cắn móng tay khi cực kỳ phiền não, lo lắng hoặc có chuyện gì nghĩ mãi không ra. Những lúc khác, khả năng tự chủ của cô đã tốt hơn hồi bé rất nhiều.

“Vẫn ổn mà.”

“Vậy sao lại cắn móng tay?”

Bôi xong cả mười ngón, Lục Bách Trình nhìn cô chăm chú. Sống mũi anh cao thẳng, khiến hốc mắt trông sâu hơn. Dưới chân mày có một nếp nhăn mờ, chỉ khi nào thực sự mệt mỏi mới hiện rõ.

Khương Phi đưa tay vuốt nhẹ chân mày anh, giọng có chút bất an: “Lục Bách Trình, chúng ta… liệu có chia tay lần nữa không? Sao dạo này em cứ thấy bất an thế nào ấy.” Dường như cô đã lường trước được kết cục chia ly, đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi thực sự đối mặt, cô lại thấy lòng nặng trĩu, không nỡ buông tay.

Lục Bách Trình cau mày: “Gần đây em cứ nghĩ vẩn vơ chuyện này sao?”
Khương Phi không đáp.

Anh nhìn cô hồi lâu, rồi lạnh lùng buông một câu: “Quá tam ba bận. Anh khuyên em tốt nhất nên dẹp ngay cái ý nghĩ chia tay vớ vẩn ấy đi. Nếu không, ngày mai anh lôi em ra Cục Dân chính đăng ký luôn, dì An chắc sẽ hài lòng lắm đấy.”

Bình luận

Để lại bình luận