Chương 60

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 60

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Hồi Ức Ngày Xưa – Phần 2: Lời Chúc Sinh Nhật Muộn
Dường như chỉ khi lưu lại điều gì đó thì nó mới thực sự đánh dấu sự tồn tại của cô ở Trấn Nam Thủy này.
“Đối với tớ, một năm qua những cơn ác mộng là không thể đếm xuể. Không phải mơ thấy ba mình nhảy lầu tự tử trước mặt, thì cũng là chính mình từ trên sân thượng tòa nhà cao tầng nào đó ngã xuống. Bởi vì ban ngày suy nghĩ quá nhiều nên ban đêm gặp ác mộng cũng là đáng đời mình.”
“Mình vẫn luôn sợ rằng ba mình sẽ phải ngồi tù. Một thời gian dài trôi qua với những ngày tháng xám xịt, không có lấy một ngày vui vẻ. Một mình mình đến nơi này sinh sống đã gần một năm, không bạn bè, không người thân. Người duy nhất chăm sóc tớ những ngày qua là một dì giúp việc chỉ biết nói tiếng địa phương. Tớ học bài, dì ấy nấu cơm, cả một ngày hai người gần như chẳng nói với nhau câu nào.”
“Gần một năm, tuy rằng điều kiện vật chất đầy đủ nhưng trong lòng mình không lúc nào ngưng mệt mỏi.”
“Chính là mình đã chịu đựng được rồi.”
“Mười tháng u ám đã qua, mình không những chờ được tin ba không phải ngồi tù mà còn bảo vệ bản thân mình thật tốt. Ngoại trừ việc ăn quá nhiều đồ cay khiến viêm loét dạ dày ra thì mọi thứ dường như chẳng hề thay đổi gì cả, từng chuyện từng chuyện một dần trở nên tốt đẹp hơn.”
Gia Ngộ nói một hơi dài, cô nén lại cơn khát khô cả cổ họng, tiếp tục nói: “Cho nên mình cảm thấy những chuyện khiến cậu vui vẻ còn rất nhiều trên thế giới này, cậu nói xem có đúng không?”
Nếu không phải vừa bị người ta mắng là đồ sói mắt trắng, nếu không phải vừa bị người ta đổ oan ăn cắp tiền, nếu không phải vừa bị người ta tát cho một cái in hằn năm dấu ngón tay lên mặt, thì có lẽ Mục Phách chắc chắn sẽ đồng ý với những lời này của Gia Ngộ. Thế nhưng tất cả chỉ là “nếu không” mà thôi.
“Nói xong rồi à?” Mục Phách đẩy ly sữa bò lạnh qua, “Nói xong thì về nhà đi, khuya rồi!”
Gia Ngộ đương nhiên nhận ra thái độ khác thường của cậu, cô ngẩng mặt lên, đưa chủ đề trở lại lúc ban đầu. “Cậu lấy đá chườm mặt đi, hiệu quả lắm đấy. Trước kia tớ bị thương, nhờ chườm đá mà đỡ hơn nhiều.”
“Văn Gia Ngộ, hôm nay cậu nói nhiều thật đấy.”
Cô cố chấp đẩy ly sữa bò trở lại, đá đã tan thành nước tạo thành những vệt dài loang lổ trên mặt bàn. Dường như cảm thấy cứ giằng co mãi cũng chẳng giải quyết được vấn đề, cô cúi đầu tìm ví tiền của mình. Lấy ra bốn tờ 100 tệ và hai tờ 50 tệ, Gia Ngộ đặt 500 tệ này xuống dưới ly sữa bò rồi nói: “Mình cảm thấy bôi thuốc hiệu quả hơn là chườm đá đấy.”
Cùng một chuyện xảy ra quá nhiều lần, Mục Phách dường như đã quen dần với nó. Anh cười mà như không cười hỏi: “Tôi vẫn luôn tò mò, tại sao cậu cứ luôn dùng tiền để xua đuổi người khác vậy?”
Oan uổng quá đi! Gia Ngộ lập tức lắc đầu: “Cái này không phải là xua đuổi đâu. Chỉ là bởi vì cậu đang cần mà mình thì lại đúng lúc có thôi.”
“Có phải cậu đối xử với ai cũng như vậy không?” Nói xong, Mục Phách tự giễu cười một cái vì câu hỏi bộc phát vừa rồi. Tất nhiên rồi, cô đối với ai cũng như vậy cả thôi.
Gia Ngộ liền gãi gãi đầu: “Không phải vậy đâu, mình chỉ đối xử như vậy với cậu thôi. Ở Trấn Nam Thủy này, người tớ tiếp xúc nhiều nhất chính là cậu đấy.” Cô cào cào tóc mái, có chút ngượng ngùng, “Tuy rằng bọn mình cũng chưa từng nói chuyện với nhau nhiều nhặn gì.”
Người khác tìm cô gây chuyện, cô đưa tiền, gọi là tiền tránh tai ương, phiền phức. Mục Phách giúp đỡ cô, cô đưa tiền, gọi là có qua có lại, đây là công sức của cậu, cậu xứng đáng được nhận. Mà tình huống vừa rồi, không có lý do gì mà đưa tiền, thì gọi là… gọi là cô nhìn thấy anh thuận mắt thôi.
Mục Phách hỏi cô: “…Tại sao?”
Cô đáp: “Bởi vì cậu đẹp trai mà.” Gia Ngộ không nhịn được bật cười hai tiếng, cô đứng dậy, hỏi anh: “Cậu vui hơn một chút rồi phải không?”
Mục Phách không đáp, hỏi ngược lại: “Cậu phải đi à?”
“Đúng vậy, mình phải về nhà rồi.”
Mục Phách dường như nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng cầm lấy ly sữa bò, đá tan thành nước làm ướt đẫm cả bàn tay anh.
“Văn Gia Ngộ.”
“Sao?”
Bình sữa trong tay ngày càng lạnh đi, còn đáy mắt anh lại là một mảng những tia sáng rực rỡ, nóng bỏng: “…Ngày mai là sinh nhật mình, cậu chúc mừng sinh nhật vui vẻ trước đi.”
“Sinh nhật cậu á? Tốt quá nha!” Gia Ngộ hắng giọng: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Mục Phách.” Sợ nói ra không linh nghiệm, mình thầm chúc cậu trong lòng vậy —— Mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ nhé, Mục Phách!
Mặt Túc Yểu không đổi sắc, nhìn quanh, song lại không thấy Trương Vận Tâm đâu, nàng cũng chẳng thể quay đầu rời đi, chỉ có thể tiếp tục bước đến, hành lễ với họ.
“Tam hoàng tử.
” Túc Yểu nhìn về phía Tần Việt, ngừng lại, rồi khom người không nói gì.
Thời điểm này, nàng vốn chưa quen Tần Việt.
Thật ra đời trước Túc Yểu cũng không tiếp xúc nhiều với Tần Việt, có điều lúc chưa siêu thoát đã từng nghe Trương Vận Tâm ít nhiều nhắc tới hắn.
Lòng toàn mưu kế, đào hoa có tiếng, cùng phe với Tần Hạo, tóm lại, chả phải loại tốt đẹp gì.
Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn nàng lúc này……….
khiến Túc Yểu khá khó chịu.
Tần Hạo không ngờ sẽ gặp được Túc Yểu ở đây, vẻ mặt hắn lúng túng, trong chốc lát không biết nên phản ứng thế nào.
Vẫn là Túc Yểu mở miệng trước: “Dân nữ còn có việc, cáo từ.

Tần Việt hình như còn muốn nói gì đó, song Tần Hạo nhanh tay kéo hắn lại: “Được, ngươi đi đi.

Nói thật, trong lòng Tần Hạo hơi khó chịu, Túc Yểu sau khi bị từ hôn vẫn bình thường, không vui không buồn, khiến hắn hoài nghi sức hấp dẫn của mình, đồng thời càng tò mò về nàng hơn.
Nếu Túc Yểu biết được, chắc chắn sẽ cười mỉa hắn tham lam, “Ăn trong bát nhìn trong nồi”, nếu kiếp trước hắn không đê tiện như thế, sao nàng lại bị giết hại chứ?
Tần Hạo chả khác gì Trương Vận Tâm, một giuộc xấu xa.
Tần Việt không để ý tới vẻ mặt thay đổi của Tần Hạo, đợi Túc Yểu đi xa, hắn mới dời tầm mắt: “Tam ca, nàng là ai vậy?”
Tần Hạo liếc hắn một cái: “Thiên kim của Thừa tướng.

“Nàng ta á?” Tần Việt giật mình, bất giác cao giọng: “Người bị huynh từ hôn ấy hả?”
“Tiểu Tứ!”
Nghe Tần Hạo lớn tiếng quát, Tần Việt im lặng bĩu môi, lại nhìn về hướng Túc Yểu khuất bóng, mắt chợt lóe sáng kỳ dị, lòng thầm nghĩ, chỉ là một nữ tử hư hỏng, sẽ dễ xử lí thôi.

Hoàng hôn dần buông, Thiển Lộ giúp Túc Yểu thay quần áo ngủ xong thì lui xuống nhà dưới.
Túc Yểu một mình nằm trên giường, gian phòng thoang thoảng đàn hương làm nàng an tâm, ban đêm trong chùa hơi lạnh, Túc Yểu vùi mình trong chăn mềm, sắp chìm vào giấc ngủ, bỗng ngửi thấy mùi lạ.
Nàng ló đầu ra, muốn đứng dậy lại cảm thấy cả người mất hết sức lực, chỉ có thể mềm rũ nằm sấp trên giường, không thể cử động.
“Ưm……” Túc Yểu muốn lên tiếng, song lời nói lại nghẹn trong họng không phát ra được, nàng sợ hãi, biết mình bị hãm hại.
Túc Yểu cắn dập môi dưới, tức khắc, vị máu tanh nồng tràn ngập trong miệng, khiến nàng tỉnh táo hơn, nhưng cơ thể vẫn không có chút sức nào.
Đồng tử dần thích ứng với bóng tối, Túc Yểu muốn đập vỡ thứ gì đó để tạo tiếng động gọi Thiển Lộ vào phòng, song lại không biết nàng ấy đã hôn mê bất tỉnh bên ngoài.
Trán Túc Yểu túa mồ hôi lạnh, kiếp trước nàng không đến Linh Vân Tự, tất nhiên cũng không xảy ra sự việc này, nàng không biết rốt cuộc mình đã đắc tội với ai.
Đúng lúc này, có tiếng động truyền đến từ cửa sổ.
Lòng Túc Yểu trầm xuống, nàng thấy một bóng đen đang đi tới gần chỗ mình, cố mở to mắt cũng không nhìn rõ mặt hắn ta.
“Ngươi……”
Túc Yểu dốc hết sức lực cũng chỉ thốt lên được từ ấy, luồng nhiệt nóng bùng cháy trong lồng ngực, cơ thể nàng vừa nóng bỏng vừa mềm nhũn, giọt lệ từ hốc mắt lăn dài.
Bóng đen khom người xuống, Túc Yểu găm răng nanh vào đầu lưỡi ——
Chỉ mong nàng còn có kiếp sau.
Ngay lúc Túc Yểu muốn cắn lưỡi tự sát, bóng đen bỗng ngửa ra sau, ngã xuống!
Túc Yểu sợ hãi trợn trừng mắt, nàng hoảng hốt phát hiện có một bóng đen khác ngay sau bóng đen vừa ngã ——ngã một người lại thêm một người, Túc Yểu khóc không ra nước mắt.
“Đừng sợ.

Thanh âm của bóng đen đến sau khàn khàn như bị cát sỏi rèn giũa: “Các chủ sắp đến rồi.

Bóng đen nói xong thì kéo kẻ xấu đang nằm dưới đất đi, chớp mắt đã khuất dạng.
Các chủ? Các chủ là ai?
Tạm thời, Túc Yểu không còn nhiều sức để suy nghĩ, nàng vừa lạnh lại vừa nóng, khiến nàng thẹn thùng hơn cả, giữa hai chân nàng bỗng ẩm ướt.
Không lẽ nàng…….
tiểu ư?
Túc Yểu nghĩ ngợi lung tung, phút chốc cửa phòng bị người khác mở bung ra, nàng ngửi thấy hương gỗ rất riêng biệt, cơ thể mới thả lỏng hoàn toàn.
Song sau khi thả lỏng, nàng lại càng nóng hơn.
“Đông Thanh….

Bình luận (0)

Để lại bình luận