Chương 60

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 60

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô nhẹ nhàng đưa tay lên thay hắn lau đi những giọt nước mắt nóng hổi, cười như không cười: “Khóc lóc cái gì chứ? Anh tưởng mình còn là trẻ con lên ba chắc?”

Người đàn ông khẽ khàng nắm lấy bàn tay cô, được nước liền làm tới: “Dỗ tôi đi! Dư Dư, em mau dỗ dành tôi đi!”

Cái tên điên này!

“Nín đi.” Giọng cô có chút bất đắc dĩ.

“Gọi Ngụy Ngụy đi…” Hắn nài nỉ.

Cô nhíu mày, gằn giọng: “Anh muốn chết rồi phải không?”

“Em chiều chuộng tôi một chút đi mà, đến nằm mơ cũng bị em mắng chửi…” Giọng hắn đầy vẻ tủi thân.

Cơ miệng cô cứng đờ lại, dù có tức giận đến mấy cũng không thể làm gì được hắn lúc này. Là hắn đang giả vờ mộng du để lấy cớ làm càn với cô đúng không? Thế quái nào mà trong mơ lại có thể lầu bầu nói nhiều đến như vậy cơ chứ?

“Ngụy Ngụy, nín đi!” Cô đành miễn cưỡng gọi tên hắn.

Tống Ngụy đúng là được đà lấn tới thật, hắn đặt bàn tay cô lên đầu mình. Giọng nói nhỏ nhẹ như thủ thỉ: “Phải xoa đầu cho tôi nữa.”

“… Khốn kiếp!” Cô nghiến răng.

Lục Hiểu Dư vò mạnh đầu hắn mấy cái cho bõ tức, gằn giọng hỏi: “Như vậy đã vừa ý anh chưa hả?”

Thấy người kia không hề có phản ứng gì, lúc này cô mới nhận ra hắn đã nhắm mắt ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi. Lục Hiểu Dư cẩn thận kiểm tra xem hắn đang vờ ngủ thật hay giả vờ ngủ, đến khi chắc chắn rằng hắn đã ngủ say thật rồi, cô mới nhẹ nhàng đỡ hắn nằm lại giường.

Cô thở dài một tiếng não nề. Sốt cao đến mức này thì nói mê sảng cũng là chuyện bình thường. Có điều hắn ra nông nỗi này, phần lớn cũng là do cô mà ra cả.

Vốn dĩ là vì sợ hãi chuyện xưa sẽ tái diễn thêm một lần nữa, cô mới ra sức tìm mọi cách để chạy trốn khỏi hắn. Nhưng mà nhìn thấy hắn trong tình cảnh thê thảm này, bức tường phòng ngự mà cô cố công xây dựng bấy lâu nay cũng dần trở nên mỏng manh yếu ớt.

Có nên không? Có nên tin tưởng hắn thêm một lần nữa không?

Bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm, mi tâm người đàn ông đang say ngủ khẽ nhíu lại rồi lại giãn ra. Là ai đang nói chuyện với nhau vậy? Khốn kiếp, ồn ào quá!

Bà Tống khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn thằng con trai quý tử của mình đang nằm trên giường rồi lại quay sang nhìn dì Mai:

“Nó vẫn chưa dậy à?”

“Vẫn chưa ạ. Bà chủ, chúng ta có nên đưa cậu ấy đến bệnh viện không? Tôi e là…”

“Cứ mặc kệ nó đi, dù gì thì bác sĩ Hàn cũng đã tiêm thuốc hạ sốt cho nó rồi.” Như chợt nhớ ra điều gì đó, bà vội hỏi tiếp: “À phải rồi. Ban sáng bà nói cô gái họ Lục kia đã chăm sóc nó cả đêm qua à?”

Dì Mai gật đầu xác nhận, còn không quên niềm nở kể lại chuyện: “Vâng ạ. Cũng nhờ có cô Lục đã thức trắng cả đêm để chăm sóc, nên sức khỏe của cậu chủ mới…”

“Ai chăm tôi cả đêm?” Tống Ngụy lập tức ngồi bật dậy, kinh hãi nhìn dì Mai trân trối: “Bà nói lại lần nữa xem, là ai đã chăm sóc tôi cả đêm qua?”

Dì Mai thấy sắc mặt hắn càng lúc càng trở nên trắng bệch ra, bà dè dặt cất giọng đáp lại: “Là cô Lục đã chăm sóc ngài cả đêm ạ.”

Bà Tống nhìn thấy gương mặt con trai càng lúc càng tái mét đi, bà nhẹ giọng bảo người kia: “Bà ra ngoài trước đi. Để nó lại tôi lo cho.”

Dì Mai đáp lại một tiếng “Vâng” rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Căn phòng trong phút chốc rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến đáng sợ. Bà Tống lúc này mới ảm đạm lên tiếng hỏi con trai: “Tay vì lý do gì mà bị thương vậy?”

“Có cần mẹ phải quan tâm đến chuyện đó không?” Hắn đáp trả cộc lốc.

“Đối đáp hay lắm, về sau nếu có ế vợ thì cũng đừng mong mẹ đây nhúng tay vào giúp đỡ.” Bà nói, giọng điệu đầy vẻ giận dỗi.

“Chờ đã!” Hắn vội vàng gọi mẹ mình lại, rồi lại “e hèm” vài tiếng lấy giọng, nói tiếp: “Lại đây ngồi đi. Con với mẹ bàn bạc chút chuyện vặt vãnh này.”

Bà Tống nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên, bà quay người lại đi đến bên giường ngồi xuống. Giọng nói lạnh lùng: “Hiếm lắm mới thấy ngài Tống đây muốn bàn bạc công việc với tôi đấy. Sao nào? Muốn bàn với tôi chuyện gì đây?”

“Có thật là cô ấy… đã chăm sóc con cả đêm qua không?” Giọng hắn có chút ngập ngừng.

“Dối gạt con thì mẹ được lợi ích gì chứ? Nếu muốn thì cứ tự đi mà kiểm tra lại camera an ninh đi.” Bà dừng lại một chút, thấy sắc mặt con trai bỗng dưng hồng hào lên một cách khó tin. Bà nhíu mày hỏi: “Lại bị làm sao nữa đây? Sao mặt mày lại ửng đỏ dữ dội vậy?”

Tống Ngụy im lặng không nói gì, chỉ ôm đầu muốn tìm một cái hố để chui vào cho đỡ xấu hổ. Lục Hiểu Dư đã ở lại Bạch Viện cả đêm qua chỉ để chăm sóc cho hắn sao? Nếu vậy thì… chuyện tối hôm qua không phải là hắn đang nằm mơ?

Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra vào đêm qua, càng khiến hắn thêm phần nhục nhã ê chề. Hắn không những đã mè nheo khóc lóc như một đứa trẻ, mà còn bày đủ trò nhõng nhẽo để cho cô xem nữa?

Cái gì mà Ngụy Ngụy cơ chứ?

Khỉ thật!

“Sốt cao đến mức úng cả não rồi hay sao vậy?” Bà Tống nhíu mày khó chịu, trên gương mặt chẳng còn lại bao nhiêu kiên nhẫn nữa: “Tay làm sao mà bị thương?”

“Con hỏi mẹ một chuyện này được không?” Hắn ngập ngừng.

“Chuyện gì?”

“Nếu như ba mà làm chuyện gì đó có lỗi với mẹ, thì mẹ có tha thứ cho ông ấy không?”

“Đừng có lôi ba mày vào chuyện này.” Bà Tống tức giận ngắt lời. “Dù có là ví dụ đi chăng nữa thì ông ấy cũng không có lá gan đó đâu.” Bà tỏ ra khó chịu ra mặt. Chuyện xấu mình làm thì không dám đứng ra nhận lỗi đã đành, bây giờ lại còn dám lôi cả chồng bà vào để làm bia đỡ đạn nữa sao? Đúng là thứ con trời đánh!

Người đàn ông bị mẹ mình thẳng thừng chấn chỉnh, nhất thời cũng không còn hứng thú để kể lể chuyện của mình nữa. Nhưng vì đại sự sau này, không kể ra thì không được. Người đàn bà này bụng dạ đầy mưu mẹo, chắc chắn sẽ thay hắn nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa.

“Con có quen một người bạn, hai năm về trước vì bị mẹ chuốc thuốc nên đã vào chợ đen mua một người về để giải tỏa.” Hắn bắt đầu kể lể. “Cô gái đó sau lần quan hệ ấy đã bị xuất huyết, rách cả tầng sinh môn, phải khâu lại mấy mũi.” Giọng hắn trầm xuống. “Một tháng sau thì phát hiện mang thai ngoài tử cung, buộc phải tiến hành phẫu thuật cắt bỏ một bên ống dẫn trứng, làm suy giảm nghiêm trọng khả năng mang thai sau này.” “Hai năm sau khi gặp lại nhau, người bạn đó lại ép buộc cô gái ấy phải ở lại bên cạnh mình rồi…”

“Ngậm cái miệng lại!” Bà Tống tức giận quát lớn, trừng mắt nhìn thẳng vào mặt con trai: “Người bạn mà mày nói đến đó chính là mày phải không?”

Tống Ngụy cũng thôi không còn giấu giếm được nữa, hắn trực tiếp bộc bạch hết mọi chuyện với mẹ mình: “Còn chẳng phải là do chuyện tốt mà mẹ đã làm hay sao?” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ trách móc. “Nếu như năm đó mẹ không cố tình chuốc thuốc con, thì con cần gì phải tìm đến chợ đen để mua người về giải tỏa chứ?”

“Nhưng mẹ có bảo mày phải đến chợ đen để mua người về hay sao? Lại còn làm cho con gái nhà người ta ra nông nỗi này nữa.” Bà nói thêm, giọng điệu có phần độc địa: “Bị người ta ghét cũng đáng đời lắm!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận