Chương 60

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 60

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cô không muốn che giấu bất cứ cảm xúc hay du͙© vọиɠ nào của bản thân với Hoắc Thành Diễn nữa, cô, Thẩm Nhạn Thu yêu Hoắc Thành Diễn, yêu linh hồn của hắn, yêu cả thân thể hắn.
Hoắc Thành Diễn côn ŧᏂịŧ kia không chịu đâm sâu vào trong làm cô có loại cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa.
Thẩm Nhạn Thu ôm bả vai Hoắc Thành Diễn, hai mắt cô mông lung đẫm lệ muốn làm côn ŧᏂịŧ của hắn mạnh mẽ xỏ xuyên qua người mình, cô muốn thử cảm giác nɧu͙© ɖu͙© thô bạo một lần.
Thân thể Hoắc Thành Diễn nóng như một cái bếp lò, hắn nâng bờ mông của Thẩm Nhạn Thu, cúi đầu thấy cô dùng hai bầu ngực trắng nõn cọ xát cơ ngực rắn chắc của hắn.
Tìиɧ ɖu͙© trong đáy mắt hắn càng nồng đậm, hắn thở hổn hển, bờ môi hơi mỏng miết vành tai cô, ngữ khí càn rỡ.
“Kêu lão công thao chết tiểu bức, tiểu bức dâʍ đãиɠ chảy thật nhiều nước.”
Thân thuyền lung lay, tiếng nước cũng càng lúc càng lớn, một vòng lại một vòng nước đẩy nhau ra.
Thẩm Nhạn Thu thật sự có chút sợ hãi đành phải vịn chặt người hắn, nghe thấy Hoắc Thành Diễn yêu cầu, cô có chút buồn cười. Thẩm Nhạn Thu cảm thấy, Hoắc Thành Diễn rất cố chấp với việc cô gọi hắn là lão công.
Cô đương nhiên sẽ không làm mất hứng, một bên bám chặt Hoắc Thành Diễn, một bên bày ra dáng vẻ kệch cỡm, “A……Thoải mái…………Lão công thật tốt…..Sắp thao chết em rồi……Lại mạnh lên chút nữa được không…..”
Âm thanh “bạch bạch bạch” so với tiếng nước ở bên ngoài còn to hơn.
Ngoài cửa sổ là mặt trăng khuyết ẩn trong một tầng mây mù mỏng, có loại cảm giác muốn nói lại thôi, ngẫu nhiên lộ ra một góc tựa như nhìn trộm cảnh xuân trong thuyền.
Thân thể hai người đều sắp bốc cháy, chân Thẩm Nhạn Thu nửa quỳ hai bên thân Hoắc Thành Diễn, đầu gối bị cọ xát có chút đau.
Hình như cô có chút máu chịu ngược, đau lại làm cô có thêm kɧoáı ©ảʍ.
Hoa huyệt phấn nộn của Thẩm Nhạn Thu bị côn ŧᏂịŧ thô tráng của nam nhân không ngừng chọc vào rút ra, từng cú mang theo dâʍ ɖị©ɧ trào ra ngoài.
Dâʍ ɖị©ɧ nhớp nháp làm ướt hạ bộ của hai người, côn ŧᏂịŧ Hoắc Thành Diễn càng thêm dữ tợn.
Hắn dùng sức bẻ hai mông của Thẩm Nhạn Thu ra, chỉ có một suy nghĩ là hung hăng thao vào, thao đến nước sốt văng khắp nơi.
“Ha~ …Mạnh quá……Thật sảng…..”
Thẩm Nhạn Thu cuộn tròn, thân thể nho nhỏ treo trên người Hoắc Thành Diễn, côn ŧᏂịŧ kia một chút cũng không lưu tình, cả người cô tê dại, giống như giây tiếp theo sẽ lập tức lên thiên đường.
Nước Thẩm Nhạn Thu nhiều không tưởng được, Hoắc Thành Diễn ngậm lấy môi lưỡi cô thưởng thức. Hơi nước trên người không rõ là mồ hôi hay là dâʍ ɖị©ɧ, Hoắc Thành Diễn rõ ràng cảm nhận được vách hoa biến hoá, đường đi ấm áp kia càng lúc càng thít chặt, qυყ đầυ cực lớn đẩy vào trong, chỉ cảm thấy một trận ướt nóng cắn khiến nam nhân một bước khó đi.
Bờ môi hơi vành tai cô, “Tiểu tao huyệt chặt quá, thả lỏng chút……”
“Ân……Mau tới……..Không được……”
Thẩm Nhạn Thu cảm thấy lại lâu chút nữa, khả năng cô sẽ thật sự thăng thiên, thân thể càng thêm mẫn cảm, cô muốn Hoắc Thành Diễn nhanh chóng bắn vào trong.
Cô không ngừng xoắn thân mình, bây giờ cô mới biết bản thân tham ăn như thế, muốn hắn bắn đầy hoa huyệt của cô, muốn hắn lấp đầy thân thể cô.
“A…….Lão công…..Bắn ra đi……Đều cho em…..”
Giọng Thẩm Nhạn Thu mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin Hoắc Thành Diễn. Âm thanh không kìm nén được tiếng run rẩy, khi cô siết chặt hoa huyệt một lần nữa, Hoắc Thành Diễn thở dốc một tiếng rồi bắn toàn bộ vào trong.
“Lão công đều rót vào trong, sinh cho lão công đứa nhỏ được không?”
Hoắc Thành Diễn ôn nhu hôn khoé miệng của cô, gậy thịt cắm đến Thẩm Nhạn Thu ý loạn tình mê.
Thân thể cô không ngăn được run rẩy, trong nháy mắt, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong cơ thể cô, lập tức lấp đầy.
Sau khi chấm dứt, Thẩm Nhạn Thu dựa vào người hắn không muốn động, trở về cũng là một vấn đề, may Hoắc Thành Diễn vẫn còn tỉnh táo.
Cô choáng váng mặc người an bài, Hoắc Thành Diễn nhìn bộ dáng xong việc phủi mông của cô lập tức giận đến bật cười, hắn vỗ mông Thẩm Nhạn Thu, bất đắc dĩ nói, “Tật xấu gì đây, làm xong liền choáng.”
Trên đường trở về, Thẩm Nhạn Thu rì rầm không biết nói cái gì, nhưng mà Hoắc Thành Diễn vẫn nghe được mấy chữ.
Hô hấp của cô phả lên cổ hắn làm làn da hắn nóng bỏng.
Thẩm Nhạn Thu lại ôm cổ Hoắc Thành Diễn, mê mê hoặc hoặc mà nói, “Lão công, chờ khi em rất rất nổi tiếng, em nuôi anh được không?”
Tim Hoắc Thành Diễn lập tức mềm xuống, ngọt đến ê răng. Hắn đạp ánh trăng, cõng toàn bộ thế giới của mình chậm rãi nâng bước, Hoắc Thành Diễn cố ý trêu chọc cô, “Nuôi tôi rất tốn kém, em nuôi nổi sao?”
“Nuôi không nổi cũng phải nuôi, ai bảo anh là chồng em đâu.”
Cô giống như tỉnh táo một chút, nghe thấy câu nói của Hoắc Thành Diễn, cô dỗi liền cúi đầu cắn một nhát lên cổ hắn.
Hoắc Thành Diễn cười khẽ, “Trẻ con, thích chơi xấu.”
“Anh có để em bao dưỡng không?” Thẩm Nhạn Thu lại hỏi một câu.
Cô hình như rất chấp nhất với việc bao dưỡng hắn, Hoắc Thành Diễn cười một tiếng, “Có, tim đều cho em rồi, em muốn làm cái gì đều được.”
Dưới ánh trăng, bóng cây theo gió lay động, đèn đường màu vàng nhạt chiếu lên thân ảnh hai người.
Bóng hai người chồng lên nhau, người trên lưng hắn sau khi nhận được đáp án liền cảm thấy mỹ mãn mà ngủ rồi.

Bình luận

Để lại bình luận