Chương 60

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 60

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thịnh Hạ bỏ ngoài tai lời khuyên của Trần Phấn, cô nhanh chóng tìm một công việc mới ở một công ty nhỏ, lương thấp hơn, nhưng quan trọng nhất là, nó ở xa công ty của Lạc Hàn Đông.

Cô cắt đứt liên lạc với Trần Phấn. Cô nói dối anh rằng cô muốn tập trung vào công việc.

Cô cố gắng sống một cuộc sống bình thường. Nhưng đêm nào cô cũng mơ thấy anh ta. Thấy lời thú tội của anh ta.

Ngày 30 tháng 5. Lại là sinh nhật cô.

Đám đồng nghiệp mới, để “làm quen”, đã kéo cô đến một quán bar ồn ã. Mấy cô đồng nghiệp nữ, thấy cô xinh đẹp, lại được các đồng nghiệp nam quan tâm, liền tỏ ra ghen tị. Họ liên tục chuốc rượu cô.

“Thịnh Hạ, không uống là không nể mặt chị em nhé!”

Đầu óc cô bắt đầu quay cuồng. Cô lảo đảo đi vào nhà vệ sinh.

Vừa bước ra khỏi cửa, cô đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc.

Mùi hương quen thuộc đó.

Lạc Hàn Đông.

Anh ta mặc một bộ vest đen, lịch lãm, nhưng toàn thân toát ra khí lạnh. Anh ta đang đi cùng một nhóm người, có vẻ là đối tác.

Ánh mắt họ chạm nhau. Anh ta chỉ liếc cô một giây, lạnh lùng, xa lạ, rồi bước qua cô.

Tim cô nhói lên một cách vô cớ.

Cô quay lại phòng bao. Một gã đồng nghiệp nam (gã đã nhìn cô chằm chằm từ đầu buổi) đưa cho cô một ly nước trái cây. “Em uống nhiều rượu rồi. Uống cái này cho giã.”

Đầu óc cô mụ mị. Cô không suy nghĩ, cầm lấy, uống cạn.

Năm phút sau.

Cơ thể cô nóng bừng lên. Nóng một cách bất thường. Thế giới trước mắt cô chao đảo. Cô biết mình đã bị bỏ thuốc.

“Em say rồi.” Gã đồng nghiệp nam tiến lại, đỡ lấy eo cô. Bàn tay gã bắt đầu sờ soạng. “Để anh đưa em về.”

“Không… buông tôi ra…” Cô cố đẩy gã, nhưng cơ thể mềm nhũn, không còn sức lực.

Gã ta gần như lôi cô ra khỏi quán bar. Không khí lạnh bên ngoài cũng không làm cô tỉnh táo hơn. Gã ta kéo cô ra lề đường, vẫy taxi.

Thịnh Hạ tuyệt vọng. Cô nhìn quanh, cố tìm một lối thoát.

Và cô nhìn thấy anh.

Lạc Hàn Đông đứng ở cửa quán bar, đang châm thuốc. Anh ta đứng một mình, bóng lưng cô độc dưới ánh đèn neon.

Như một phản xạ bản năng, cô dùng chút sức lực cuối cùng, giật tay ra khỏi gã đồng nghiệp, lảo đảo chạy về phía anh ta.

“Anh Đông…!”

Cô vấp ngã, ôm chầm lấy chân anh ta. “Cứu em…”

Gã đồng nghiệp đuổi theo, tức giận. “Con khốn này! Anh là ai, bạn trai nó à?”

Lạc Hàn Đông rít một hơi thuốc cuối cùng, dập điếu thuốc vào tường. Anh ta cúi xuống, nhìn cô gái đang run rẩy, bám chặt lấy mình. Rồi anh ta ngẩng lên, nhìn gã đồng nghiệp, đôi mắt đen láy, không một gợn sóng.

“Thịnh Hạ,” giọng anh ta trầm thấp, vang lên trong đêm. “Nói cho anh ta biết. Tôi là gì của em.”

Thịnh Hạ ngước khuôn mặt đẫm nước mắt, mờ mịt lên nhìn anh ta. Thuốc đã ngấm sâu. Cô chỉ biết bám vào cọng rơm cứu mạng duy nhất này. Cô không suy nghĩ, cô chỉ nói theo bản năng, bằng giọng nói mềm mại, nũng nịu, đầy khêu gợi do thuốc:

“Ông xã…”

Bụng dưới Lạc Hàn Đông thắt lại. Anh ta nhếch mép.

“Nghe rõ rồi chứ?” Anh ta nói với gã đồng nghiệp, rồi cúi xuống, bế bổng Thịnh Hạ lên. “Giờ thì biến đi.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận