Chương 60

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 60

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Mộc Trạch Tê nhỏ tiếng phản bác: “Cái lý lẽ chính đáng chết tiệt của cậu…”
Cô đứng ở thể yếu nhưng vẫn quật cường, Nghiêm Kỷ thản nhiên cười. Bàn tay dài nắm lấy dương vật, dùng đầu dương vật chà xát âm đế, dùng dịch mật của huyệt nhỏ làm chất bôi trơn, hướng tới huyệt nhỏ. Anh không thật sự dùng sức, chỉ chọc nhẹ, quy đầu cứng ngắc không ngừng trơn trượt trên huyệt nhỏ, từ đầu đến cuối đều không tiến vào.
Điều này khiến cho Mộc Trạch Tê luôn lo sợ, sự bất an dục vọng xâm nhập nhưng không xâm nhập, giống như lúc tiêm, lau qua thuốc khử trùng, cảm giác sợ hãi khi chờ đợi kim tiêm đâm vào.
“Hu hu~” Thật xấu xa, lúc nhỏ xấu xa, bây giờ vẫn xấu xa như thế.
Côn thịt dính dịch mật trơn trượt, đâm thẳng vào huyệt nhỏ chặt chẽ, ẩm ướt. Nghiêm Kỷ thỏa mãn thở ra, đầu tiên dùng một nửa côn thịt nhẹ nhàng ra vào, cọ xát khiến huyệt nhỏ tiết ra càng nhiều dịch mật hơn, sau đó lấy điểm G làm tâm điểm mạnh mẽ đâm vào.
Anh đẩy chân Mộc Trạch Tê lên ngực, tạo nên tư thế hình chữ M. Nghiêm Kỷ giữ nguyên tư thế như vậy thẳng lưng bắt đầu ra vào, đưa côn thịt cắm vào bên trong huyệt nhỏ, thoả thích thao Mộc Trạch Tê.
Cho dù là phần đầu hay phần thân đều nhắm vào điểm nhạy cảm, cọ xát nơi cao trào. Lúc trước đã lên đỉnh trên xe rất nhiều lần nên bên trong huyệt cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần ngón tay ra vào cũng khiến Mộc Trạch Tê mất hồn.
Bây giờ bị côn thịt thô to hung hăng ra vào, đều nhắm đến những điểm cực kỳ nhạy cảm mà đâm, mỗi lần lút cán thì huyệt nhỏ lại run rẩy phun dịch.
Cả người Mộc Trạch Tê run rẩy, cao trào không bị gián đoạn, dâm dịch tuôn ra như suối.
Loại khoái cảm này oanh tạc khiến thân thể Mộc Trạch Tê như vỡ thành từng mảnh. Mộc Trạch Tê không chịu được cầu xin: “Ư…ưm…a… đừng làm nữa… tớ không chịu được nữa rồi!”
Cô ngửa đầu, cơ thể bị đâm lút cán kích thích, nước bọt chảy dọc vành môi. Kiểu làm tình như vậy, dùng cao trào không thể khống chế xé rách lý trí và tâm hồn người ta.
Thật sự quá khủng khiếp… Mộc Trạch Tê không chịu được.
Cổ họng Nghiêm Kỷ phát ra tiếng rên thỏa mãn, khoái cảm như dòng điện cao áp chạy dọc sống lưng lên đỉnh đầu.
Mị thịt ướt át co rút liên tục, khiến côn thịt bị kẹp chặt vừa đau vừa sướng. Nghiêm Kỷ hô hấp nặng nề, cơ thể căng cứng, bắn tinh dịch ra.
“Muốn, muốn ra rồi!” Mộc Trạch Tề nắm áo Nghiêm Kỷ, cả người căng thẳng, cô khóc lớn.
Nghiêm Kỷ không chịu được cảnh cô khóc lóc thảm thiết, buông chân cô xuống, lấy chân cô quấn lên eo mình, đưa cô lên đỉnh. Anh vừa hôn vừa dỗ dành cô: “Được rồi, được rồi, không làm Tê Tê như vậy nữa. Bắn ra, bắn cho Tê Tê được không nào?”
Mộc Trạch Tê khóc đến thở hổn hển, nghe thấy nhưng chỉ có thể ưm ưm gật đầu. Nguồn nhiệt nóng bỏng xâm nhập vào cơ thể, cơ thể Mộc Trạch Tê lên cao trào, run rẩy dữ dội.
Mộc Trạch Tê nằm gọn trong lòng Nghiêm Kỷ nức nở: “Tớ đói rồi… Tớ muốn ăn cơm… khi nãy tớ vẫn chưa ăn no…”
Nghiêm Kỷ cực kỳ vui vẻ, cảm thấy bản thân đã khiến cô chịu thiệt thòi, ôm cô tới phòng tắm: “Được, ăn, muốn ăn gì cũng được.”

Ánh nắng sớm mai xuyên qua bệ cửa sổ lớn chiếu vào trong phòng, tỏa ra một tia nắng ấm áp.
Mộc Trạch Tê ngủ ngon lành sau trận kích tình đêm hôm qua làm cho mệt mỏi. Nghiêm Kỷ ở bên cạnh đột nhiên mở to hai mắt có hơi đỏ ra, phát hiện tay mình trống không.
Anh hoảng loạn, cố gắng gượng dậy để tìm kiếm. Khi quay đầu lại nhìn liền nhìn thấy Mộc Trạch Tê thơm tho, mềm mại đang ngoan ngoãn ngủ bên cạnh.
Anh lập tức thở phào, yên tâm nhẹ nhàng nằm xuống lại.
Nghiêm Kỷ duỗi tay qua cơ thể mềm mại của cô và đặt nó dưới cơ thể cô, cổ tay cong lại, Mộc Trạch Tê lăn một vòng, cuộn vào vòng tay ấm áp của anh.
Bây giờ Nghiêm Kỷ đã hài lòng rồi, cầm bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn và mềm mại của cô trong bàn tay to lớn của mình và chơi đùa với chúng, lặng lẽ nhìn Mộc Trạch Tê đang ngủ ngon trong lòng mình.
Nhiệt độ trong phòng rất dễ chịu, ánh mặt trời chiếu vào chăn bông mềm mại càng làm cho hương xà phòng thêm sảng khoái, càng nồng đậm và còn được nhuốm thêm mùi vị của ánh nắng. Lông mi dài Mộc Trạch Tê khẽ run lên từng đợt, cô ngủ rất thoải mái, dụi mặt vào chiếc gối mềm.
Mộc Trạch Tê ngủ thì thoải mái, nhưng trong lòng Nghiêm Kỷ lại có một làn khói u ám.
Đêm qua Nghiêm Kỷ đã mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ, anh thỉnh thoảng mơ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, từ thời thơ ấu, lúc ở trường hay là chuyện trong gia đình. Ban đầu rất mơ hồ, Nghiêm Kỷ cũng không để ý, nhưng sau khi Mộc Trạch Tê xa cách anh, nó lại càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.
Lần này, anh mơ thấy mình đã từng suýt “mất” đi Mộc Trạch Tê, đó là giấc mơ mà Nghiêm Kỷ cảm thấy đáng sợ và không thể nào chịu đựng được nhất.
Nghiêm Kỷ mơ hồ nhớ những chuyện bình thường, nhưng chúng lại không giống, vô cùng chân thực, giống như đã từng trải qua. Mộc Trạch Tê “càng lúc càng xa anh”, không giống với sự xa lánh bây giờ, mà là sự xa cách không còn qua lại với nhau nữa.
Cô còn yêu người khác, Nghiêm Kỷ nghiến chặt răng đến mức sắp vỡ ra, tự mình nuốt hết những sự ghen tuông đó vào trong bụng. Trong giấc mơ, anh đã phải dùng cách trực tiếp và bỉ ổi nhất mới có thể giữ cô lại. Không, là giam cầm cô.
Nhưng anh và Mộc Trạch Tê sao đã từng như vậy được chứ?
Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tê vào lòng, đặt cằm lên trên đỉnh đầu cô và ngửi mùi thơm từ tóc cô, thậm chí chân anh còn quấn lấy chân cô, ôm cả người cô vào trong lòng của mình như một gông xiềng trói chặt cô vào thân mình.
Nghiêm Kỷ không khỏi suy nghĩ.
Nếu diễn ra chuyện tương tự như trong giấc mơ, anh vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

Bình luận (0)

Để lại bình luận