Chương 60

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 60

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Bạch Mộc tỉnh dậy trong vòng tay Luis. Cơn đau đã dịu đi, nhưng cả người nàng vẫn ê ẩm như vừa bị xe cán qua.
Nàng ngước nhìn hắn. Luis đang nhìn nàng với ánh mắt phức tạp: đau đớn, hối hận và cả sự bất lực. Hắn buông nàng ra, đứng dậy, lạnh lùng quay lưng đi.
“Chàng… sao thế?”
“Không có gì. Nghỉ ngơi đi.” Hắn nói cộc lốc rồi bỏ đi, đóng sầm cửa lại.
Những ngày sau đó, Luis hoàn toàn biến mất. Hắn nhốt nàng trong phòng, cắt đứt mọi liên lạc.
Bạch Mộc không cam tâm. Nàng biết có chuyện gì đó rất khủng khiếp đang xảy ra. Nàng tuyệt thực, đập phá đồ đạc để đòi gặp Aumont.
Cuối cùng, gã quản gia cũng xuất hiện. Gã nhìn nàng với ánh mắt thương hại pha lẫn chán ghét.
“Nói cho ta biết, trên người ta có cái gì? Tại sao Luis lại tránh mặt ta?” Bạch Mộc gào lên.
Aumont thở dài, quyết định nói ra sự thật tàn khốc: “Đó là ‘Khế ước cưỡng chế’ – một loại nguyền rủa cổ xưa và độc ác nhất của loài phù thủy. Yerman đã liên kết linh hồn bà ta với cô. Bà ta dùng mạng sống của cô để uy hiếp Đại nhân.”
“Nếu cô chết, linh hồn Đại nhân cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí là tan biến. Còn nếu Đại nhân chết, cô cũng sẽ chết theo. Hai người giờ đây sống chết có nhau, nhưng lại là điểm yếu chí mạng của nhau.”
Bạch Mộc chết lặng. Hóa ra là vậy. Nàng là gánh nặng, là vũ khí để kẻ thù giết hắn.
Đêm đó, Bạch Mộc nhờ Aumont mở khóa xích cho mình. Gã quản gia nhìn nàng thật sâu, rồi im lặng làm theo.
Nàng lần mò trong bóng tối, tìm đến thư phòng của Luis. Căn phòng bừa bộn, sách vở vứt lung tung. Luis đang ngồi gục đầu bên bàn làm việc, vùi mình trong bóng tối cô độc.
Bạch Mộc bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ phía sau. Cơ thể hắn lạnh toát, cứng đờ.
“Chàng ôm em được không?” Nàng thì thầm.
Luis xoay người lại, vòng tay ôm chặt lấy nàng, vùi mặt vào bụng nàng như một đứa trẻ tìm chỗ dựa.
Bạch Mộc luồn tay vào áo hắn, chạm vào vết thương trên ngực. Nó lồi lõm, sần sùi, vẫn chưa lành hẳn.
“Phù thủy đó rất mạnh sao?”
Luis không trả lời, chỉ siết chặt vòng tay hơn.
“Em xin lỗi… Đáng lẽ ra em không nên bỏ đi. Em đã hại chàng rồi.” Nàng nức nở.
Bạch Mộc nâng khuôn mặt hốc hác của hắn lên, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ u buồn. Nàng mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng kiên định.
“Em nghe Aumont nói rồi. Nếu em chết, chàng sẽ bị tổn thương, nhưng chàng sẽ không chết, đúng không? Và mụ phù thủy kia cũng sẽ mất đi con bài tẩy.”
“Đừng nói bậy!” Luis gầm lên, bịt miệng nàng lại.
Bạch Mộc gỡ tay hắn ra, hôn nhẹ lên lòng bàn tay lạnh lẽo.
“Em không có nhà để về. Thế giới này quá rộng lớn và đáng sợ với em. Nếu cái chết của em có thể giúp chàng… thì đó là cái kết đẹp nhất rồi.”
Nàng nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai hắn. Hơi thở của nàng dần yếu đi. Aumont đã đưa cho nàng một lọ thuốc độc cực mạnh nhưng không gây đau đớn. Nàng đã uống nó trước khi đến đây.
“Luis… Em buồn ngủ quá…”
Cơ thể nàng mềm nhũn, chìm dần vào bóng tối vĩnh hằng trong vòng tay người nàng yêu, để lại Luis gào thét trong tuyệt vọng giữa đêm đen tĩnh mịch.
HOÀN CHÍNH VĂN

Bình luận (0)

Để lại bình luận