Chương 60

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 60

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: “Tôi đang ở sảnh khách sạn của các người”
“Nhanh lên, Thư Tâm. Đừng để anh mất thời gian.” Hứa tổng gằn giọng, vẻ lịch thiệp biến mất.
Thư Tâm hít một hơi thật sâu. “Xin lỗi Hứa tổng. Đã muộn rồi. Có gì mai chúng ta trao đổi ở công ty. Em về phòng trước.”
Cô quay lưng bước đi.
“Đứng lại!” Hứa tổng lao ra khỏi thang máy, tóm lấy cổ tay cô. “Cô nghĩ cô là ai? Cô nghĩ tôi đưa cô đi công tác để làm cảnh à? Tôi cho cô cơ hội này, cô phải biết điều!”
“Buông em ra!” Thư Tâm cố giằng tay, giọng bắt đầu run rẩy.
“Cô giả vờ thanh cao cái gì?” Hứa tổng kéo cô, “Tôi điều tra rồi. Ly hôn chồng chưa được bao lâu đã cặp kè với thằng khác. Loại đàn bà như cô…”
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi xách Thư Tâm reo lên. Là Lăng Thiệu. Anh gọi video.
Cô cuống quýt, vừa giằng co vừa cố bắt máy.
Hình ảnh Lăng Thiệu hiện lên, anh đang ở trong phòng tập gym, mồ hôi nhễ nhại. “Em họp xong ch…”
Anh khựng lại ngay lập tức khi thấy cảnh tượng qua camera. Anh thấy Thư Tâm đang khóc, và một bàn tay đàn ông đang siết chặt cổ tay cô.
“Thằng khốn nào đang chạm vào em vậy?” Lăng Thiệu gầm lên, giọng anh qua điện thoại vang vọng cả hành lang.
Hứa tổng sững sờ.
“Em đang ở đâu?” Lăng Thiệu hét lên.
“Em… em ở hành lang… khách sạn…” Thư Tâm nức nở.
Hứa tổng giật lấy điện thoại. “Mày là thằng nào? Đây là sếp của cô ấy. Chúng tao đang bận…”
“Ông là Hứa tổng?” Lăng Thiệu ngắt lời, giọng anh lạnh như băng. “Tôi cho ông ba giây. Bỏ tay ông ra khỏi người cô ấy. Ngay lập tức.”
Hứa tổng cười khẩy. “Mày nghĩ mày là ai? Mày đang ở Nam Thành cơ mà? Mày…”
“Hai giây.”
“Mày…”
“Một.”
“Thư Tâm!” Lên Thiệu gầm lên, “Nói cho nó biết tôi đang ở đâu!”
Thư Tâm sững sờ, không hiểu.
“NÓI!”
“Anh… anh ấy… ở… ở đâu…?”
“THẰNG KHỐN!” Lăng Thiệu gào lên qua điện thoại, “MỞ CÁI ĐẦU NGU ĐẦN CỦA MÀY RA MÀ NGHE! TAO ĐANG Ở SẢNH KHÁCH SẠN CỦA CÁC NGƯỜI! TAO ĐANG NHÌN CHÚNG MÀY QUA CAMERA AN NINH! BỎ TAY RA, NẾU KHÔNG MUỐN TAO LÊN ĐÓ BẺ GÃY NÓ!”
Hứa tổng tái mặt. Ông ta vội nhìn về phía camera an ninh ở góc hành lang. Đèn đỏ đang nhấp nháy.
Ông ta buông vội tay Thư Tâm ra, như phải bỏng.
“Hiểu lầm… chỉ là hiểu lầm…” ông ta lắp bắp.
Thang máy ở cuối hành lang kêu “Ting”.
Cửa mở.
Lăng Thiệu bước ra. Anh vẫn còn mặc nguyên bộ đồ tập gym, mồ hôi ướt đẫm, cơ bắp cuồn cuộn. Anh không bay theo cô. Anh đã lái xe suốt đêm qua để đến đây, ngay sau khi cô vừa cất cánh. Anh đã luôn ở đây. Anh đã luôn ở sảnh khách sạn, quan sát cô.
Anh lướt qua Hứa tổng như một bóng ma, không thèm liếc nhìn. Anh đi thẳng đến chỗ Thư Tâm, kéo cô vào lòng, ôm chặt đến mức cô nghẹt thở.
“Không sao rồi,” anh thì thầm, hôn lên tóc cô. “Anh ở đây. Không sao rồi.”
Rồi anh mới buông cô ra, quay lại đối mặt với Hứa tổng đang đứng hóa đá.
Lăng Thiệu mỉm cười, một nụ cười khiến người ta rợn tóc gáy.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận