Chương 61

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 61

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Nụ Hôn Đầu Tiên Không Vướng Bụi Trần

Mục Phách không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Em sắp đi rồi à?”.

“Đúng vậy, mình phải về nhà rồi.” Gia Ngộ đáp, giọng thoáng chút lưu luyến.

Mục Phách dường như nhớ ra điều gì đó, anh nhanh chóng cầm lấy ly sữa bò lạnh ngắt, đá tan thành nước làm ướt đẫm cả bàn tay anh.

“Văn Gia Ngộ.” Anh gọi tên cô.

“Sao?”.

Ly sữa trong tay càng lúc càng lạnh buốt, nhưng đáy mắt anh lại là một mảng những tia sáng rực rỡ, nóng bỏng lạ thường: “…Ngày mai là sinh nhật mình, em chúc mừng sinh nhật vui vẻ trước đi.”.

“Sinh nhật cậu á? Tốt quá nha!” Gia Ngộ khẽ hắng giọng, “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Mục Phách.”.

Sợ nói ra không linh nghiệm, mình thầm chúc cậu trong lòng vậy – Mỗi ngày trôi qua đều thật vui vẻ nhé, Mục Phách!

“Bởi vì đã muốn hôn em từ rất lâu rồi.”

Gia Ngộ từ trên giường bật dậy, ngây người trong giây lát. Đây hình như là lần đầu tiên Mục Phách trực tiếp thừa nhận tình cảm với cô một cách rõ ràng như vậy. Chưa kịp suy nghĩ nhiều, cô đáp lại theo bản năng: “Vậy… cho anh hôn thêm lần nữa.”.

Lần này đến lượt Mục Phách kinh ngạc.

“Em nói cái gì?”.

Gia Ngộ bĩu môi, rướn người sát lại gần mặt anh.

Ánh mắt Mục Phách tối sầm lại, anh nói chắc nịch: “Văn Gia Ngộ, em đang câu dẫn anh.”.

Gia Ngộ vui vẻ bật cười thành tiếng, hai tay vòng qua chặn lấy bờ vai anh: “Em thấy anh nói đúng rồi đấy.”. Cô cúi người áp sát hơn nữa, Mục Phách kinh ngạc nhảy dựng lên: “Cẩn thận bụng em!”.

“Không phải còn có anh sao.” Nói xong, Gia Ngộ cầm lấy tay anh đặt lên bầu ngực căng tròn của mình, “Giúp em xoa xoa đi, tức ngực quá.”.

Mục Phách thuận tay xoa nắn nhẹ nhàng, cảm giác hình như lại lớn thêm một chút. Cách lớp áo ngủ mỏng manh, anh khẽ vê đầu ti đang dần cương cứng lên, hỏi nhỏ: “Có nghĩ đến ‘chuyện kia’ không?”.

Gia Ngộ đánh nhẹ vào tay anh, trừng mắt: “Anh nói xem!”.

Mục Phách cười lớn, cúi xuống hôn lên ấn đường cô.

“Biết rồi.”

Bên trong chiếc áo ngủ rộng rãi, Gia Ngộ không mặc nội y. Mục Phách chỉ cần khẽ kéo vạt áo là có thể nhìn thấy hai trái đào tiên trắng nõn rung rinh mời gọi. Anh cúi xuống ngậm lấy một bên, dùng đầu lưỡi khéo léo đảo quanh đỉnh nụ hồng chúm chím, tay kia cũng không yên phận mà xoa nắn bầu ngực còn lại, mềm mại như đang nhào nặn cục bột thơm.

Gia Ngộ hưởng thụ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, yêu kiều rên rỉ báo hiệu phía dưới cũng đang ngứa ngáy khó chịu. Mục Phách vừa đưa tay xuống chạm vào đã cảm thấy ướt át một mảng. Cửa huyệt nhỏ xinh khẽ hé mở kẹp lấy đầu ngón tay anh, mềm mại, dính nhớp, đầy khêu gợi.

“Bụng có hơi lớn rồi.” Anh nói bâng quơ một câu không đầu không cuối. Không dám đè lên bụng Gia Ngộ, anh nghiêng người qua, Gia Ngộ bất giác đưa tay che bụng mình lại: “Xấu lắm sao?”.

“Không xấu.” Mục Phách cúi xuống hôn nhẹ lên bụng Gia Ngộ, rồi dịu dàng nâng mông cô lên, dùng hai chiếc gối mềm lót phía dưới. Anh đưa một ngón tay vào thăm dò, cảm giác bên trong vẫn chưa đủ ướt át liền chuyển sang xoa nắn hạt ngọc nhỏ đang sưng cứng lên vì kích thích.

“Ân a!” Gia Ngộ cong người lên, chỉ cảm thấy nơi hoa huyệt ngứa ngáy vô cùng, giống như có một chiếc lông vũ đang tùy tiện chọc ngoáy lung tung bên trong, lại cố tình chỉ nhằm vào những điểm mẫn cảm nhất mà trêu chọc, đúng là một chiếc lông vũ hư hỏng.

“Sướng lắm sao?” Mục Phách kéo ra một sợi chỉ bạc óng ánh, bôi lên bầu ngực căng tròn của cô, suy nghĩ một lát lại vỗ nhẹ vào mông cô một cái, “Hay là vào từ phía sau đi, như vậy an toàn hơn.”.

Gia Ngộ rên rỉ gật đầu, xoay người lại, mái tóc dài buông xõa tán loạn, cái mông cong cớn vểnh cao mời gọi. Cô không quên nhắc nhở anh: “Nhẹ thôi đấy.”.

Mục Phách không trả lời. Anh tách hai cánh mông căng tròn ra, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng đẩy hai môi âm hộ ướt át sang hai bên, thấy đã tương đối ổn thỏa mới quỳ xuống đưa đầu khấc tiến vào.

Gia Ngộ liếc mắt nhìn qua, không khỏi kinh ngạc thốt lên trong lòng. Thật lớn, thật thô ráp. Cô cứ nghĩ Mục Phách bình tĩnh trêu chọc cô như vậy, giọng điệu bằng phẳng cùng cô nói chuyện, hẳn là đang ở trạng thái nửa mềm nửa cứng mới đúng. Nào ngờ tình trạng này rồi, cũng không biết vừa rồi anh đã làm thế nào để kiềm chế dục vọng của mình nữa.

“Nhìn cái gì thế?” Cảm nhận được ánh mắt của cô, Mục Phách từ từ đưa “cậu bé” tiến sâu vào mật huyệt ấm nóng. Càng vào sâu, cơ bắp càng căng chặt. Anh dùng tay nhào nặn bờ mông cô, đầu ngón tay khẽ run, rõ ràng là đang cố gắng kìm nén.

Mặt vùi vào gối đầu, Gia Ngộ sướng đến mức mũi chân cũng duỗi thẳng thành một đường. Cô khẽ rên lên một tiếng, giọng nói mơ hồ: “…Lớn quá.”.

Bình luận (0)

Để lại bình luận