Chương 61

Lời thề của Chung Cảnh trong buổi hôn lễ vừa chọc cười toàn bộ những người trong lễ đường cũng vừa khiến bọn họ cảm động.
Anh nói: “Cảm ơn Diên Diên đã đồng ý kết thúc mối quan hệ yêu đương của chúng tôi, đồng ý gả cho tôi. Qua hơn hai năm, tôi lúc nào cũng chỉ muốn cưới cô ấy về nhà, rõ ràng là đã cầu hôn mấy lần, cô ấy nói không muốn kết hôn quá sớm. Tôi đành thay đổi cách thức không nói rõ ràng như thế nữa, chuyển sang gợi ý. Ví dụ như hôm nay tôi nói chiếc váy cưới trên cuốn tạp chí này rất đẹp rất hợp với cô ấy, ngày mai lại nói em bé nhà ai đáng yêu quá tôi cũng muốn có một đứa, rốt cuộc thì cô ấy cũng chịu đồng ý kết hôn cùng tôi. Hơn một nửa là bị tôi làm phiền chứ không phải do tôi làm cô ấy cảm động.”
Dưới sân khấu một loạt tiếng cười vang lên.
“Cảm ơn người con gái tốt đẹp ngần này đã trở thành vợ của tôi, cảm ơn ba mẹ của tôi cũng như ba mẹ của cô ấy đã tác thành cho chúng tôi. Tôi sẽ dùng cả đời còn lại để chịu trách nhiệm với cô ấy, lúc thịnh vượng hay lúc gian nan, lúc ốm đau hay lúc khỏe mạnh, tôi đều sẽ cùng cô ấy đối mặt, yêu cô ấy thương cô ấy, nắm tay suốt đời, không bao giờ rời xa.”
Từng chữ chân thành, dưới sân khấu một tràng pháo tay.
Vành mắt Khương Diễn đỏ bừng, đến lượt cô nói lời thề, cô chỉ đơn giản mà nói hai câu.
Sau đám cưới, khách mời đã về hết, lớn gia đình trở về nhà, kết hôn xong hai người quay về sống ở nhà họ Chung.
Cô cởi bộ váy xinh đẹp hoa lệ xuống, tẩy trang, tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo ở nhà thoải mái, Khương Diên thở dài.
Chung Cảnh ôm lấy cô từ phía sau, cúi thấp đầu kề sát mặt với cô: “Làm sao lại thở dài vậy? Có điều gì khiến em không hài lòng sao? Hửm?”
Tất cả đều hài lòng, hôn lễ hoành tráng như vậy, ba mẹ của cô người thân họ hàng bạn bè của cô đều được anh ấy tiếp đãi rất chu đáo. Trong hai năm sống hòa thuận này mẹ chồng và gia đình anh cũng đã chấp nhận cô, đối xử với cô rất tốt. Mọi người ai cũng khen rằng cô có phúc khi được gả cho người chồng và nhà chồng tốt đến như vậy.
Hết thảy đều rất thuận lợi, dễ dàng.
Chẳng qua là cô có nằm mơ cũng không dám tin rằng bản thân mình lại may mắn đến như vậy.
Khương Diên nắm chặt lấy tay anh, hơi hối hận mà nói: “Lời thề anh nói chân thành như thế, em thấy bối rối, sớm biết như vậy em đã chuẩn bị tốt hơn rồi.”
Chung Cảnh phì cười: “Anh còn tưởng là chuyện gì,nà có gì đâu chứ bây giờ em bổ sung cho anh cũng được. Nào, nói vài câu thuận tại cho chồng em nghe xem nào.”
Anh xoay người cô lại, nhìn cô rất chăm chú , đợi cô nói lời mật ngọt.
Khương Diên hờn dỗi đẩy anh: “Anh cứ nhìn em như thế này, làm sao mà em nói ra được?”
“Vậy đừng nói nữa, dùng hành động đi…”
Anh nói rồi nhào tới hôn cô, Khương Diên đẩy ra, vội đáp: “Em muốn nói, muốn nói…”
Chung Cảnh bị cô chọc cười: “Được được, em nói.”
Cô nhìn vào mắt anh, đáp:
“Chưa từng tỏ tình với anh, bây giờ bổ sung ngay cho anh.”
“Chung Cảnh, em yêu anh, không phải bởi vì tiền tài của anh, không phải bởi vì anh đem lại cho em tất cả hào quang, chỉ bởi vì anh là anh. Anh đã từng khiến em rung động, bây giờ vẫn khiến em rung động, tương lai trong trái tim em trong đôi mắt em đều chỉ có anh. Em muốn cùng anh chung sống cả đời, em muốn bên anh đến bạc đầu, suốt đời này sẽ không bao giờ thay đổi.”
Trong lòng Chung Cảnh thấy rất xúc động, khóe miệng nhếch lên. Anh nâng gương mặt cô lên, đặt lên đó một nụ hôn ngọt ngào: “…Được.”
Hai người hôn nhau, chẳng mấy chốc Chung Cảnh đã đưa cô lên trên giường, càng hôn càng sâu, Khương Diên đột nhiên đẩy anh ra: “Có bao không anh?”
Chung cảnh thở dài: “Đêm tân hôn, chúng ta đừng dùng bao có được không?”
Khương Diên mở to mắt nhìn anh: “Đừng tưởng rằng em không biết anh đang nghĩ cái gì, giục kết hôn xong rồi, giờ đến việc hối thúc em sinh con phải không?”
Chung Cảnh nằm trên người cô cười: “Em đừng có nghĩ nhiều như vậy, anh cho ra ngoài có được không?
“Vậy cũng không được, lỡ anh mất kiểm soát em lại phải uống thuốc, mà thuốc có hiệu quả nhanh lại dễ mang thai ngoài tử cung.”
Chung Cảnh không cười nữa: “Được rồi.”
Anh đứng dậy, đi lấy một hộp bao cao su.
Chung Cảnh lại ôm ôm lấy cô, đặt lên đó một nụ hôn nồng cháy..
Nụ hôn sâu lại một lần nữa kết thúc, Khương Diên bị hôn tới nỗi trong mắt nhiễm một tầng sương mù, hai má nóng rực, hơi thở dồn dập, cô bé phía ở phía dưới cũng đã ẩm ướt.
Cô đưa tay cởi quần áo của anh, bất ngờ lại bị anh bắt lấy tay, áp lên mặt mình.
“Diên Diên, anh có đẹp không?”
Anh vẫn giữ được phong độ của mình như trước như thế, vẫn đẹp trai giống như lần đầu tiên cô và anh gặp mặt. Đặc biệt là đôi mắt của ai kia, vẫn long lanh như thế, đôi mắt chẳng hề ấm áp, bây giờ lại nhìn cô bằng ánh mắt si tình như vậy, khiến cô mê muội, say đắm.
“Đẹp.”
“Nghe nói con gái giống ba, em có muốn một đứa con gái lớn lên xinh đẹp giống anh không?”
“…” Cô biết ngay mà!
Nhờ sự ôm ấp nhõng nhẽo của Chung Cảnh, hơn nữa cô còn bị nhan sắc của anh quyến rũ,
Khương Diên đã đồng ý. Sinh thì sinh thôi, cô đã hai mươi sáu tuổi, Chung Cảnh ba mươi mốt rồi, cả hai đều đang ở trong độ tuổi thích hợp nhất để sinh con.
Chung Cảnh cầu còn không được, bắt đầu vứt bao cao su đi, mỗi ngày đều cày cấy vào bụng Khương Diên mà không gặp bất kì trở ngại nào.
Khương Diên bị anh làm tình đến mức vừa sướng vừa mệt.
“Rốt cuộc là anh thích trẻ con, hay là thích chơi trần với em?”
Sau khi một lần nữa bị anh xuất đầy trong cô bé, Khương Diên không còn chút sức lực nào để oán giận nữa.
Chung Cảnh lấy chiếc gối kê dưới mông cô, nâng mông cô lên cao, gia tăng tỷ lệ thụ thai, mỉm cười: “Đều rất thích.”
Khương Diên nhấc chân đá anh, lại bị anh tóm lấy cổ chân, tách chân cô ra, anh lại đè lên người cô: “Xem ra sức lực của em vẫn còn dồi dào lắm, để anh bắn vào trong nữa đi, hôm nay mới bắn có một lần, còn chưa đủ.”
“Ưm… đừng mà!”
Hai tháng vận động cày cuốc không dùng bao, Khương Diên đã thành công mang thai. Trong thời kỳ mang thai, Khương Diên rất ít phải chịu khổ, mấy tháng đầu ngoại trừ việc sáng sớm có hơi buồn nôn, còn mọi thứ đều giống như người bình thường.
Thời kỳ trung tuần bụng có to lên một chút, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, khẩu vị rất tốt cũng chẳng kén ăn.
Đến tháng cuối cùng của thai kỳ, bụng cô to như quả bóng rổ, Chung Cảnh không những không cho cô đến phòng trưng bày, chính anh còn vứt hết công việc ở công ty để về nhà với cô, cuối cùng vẫn bị Khương Diễn đốc thúc đi làm, cô cảm thấy bản thân không có yếu ớt như vậy.
Chung Cảnh có một người bạn thân lâu năm, sống ở Thụy Sĩ, kết hôn sớm, con cũng đã được năm, sáu tuổi rồi, bây giờ anh ấy kể lại với Chung Cảnh thời kỳ vợ anh ấy mang thai khiến anh ta phải khóc thét.. Gì mà một giây trước còn sống yên biển lặng, một giây sau đã gây sự với anh ấy đòi phá thai ly hôn, cái gì mà nửa đêm bị cô ấy gọi dậy đòi ăn lẩu canh Ma Lạt rồi là bánh táo…
Cái gì mà chỉ cần có chuyện phiền lòng là lại đánh anh ấy có lần anh ấy còn phải ăn một cái bạt tai mà suýt chút nữa điếc luôn rồi. Lúc cuối thai kỳ cơn gò tử cung giả đã đủ khiến họ vào viện công cốc mất mười mấy lần, lúc cô ấy trở dạ anh ấy ở bên cạnh mà suýt chút nữa hói đầu luôn, bla bla than thở kể khổ một hồi.
So sánh như vậy, Chung Cảnh cảm thấy bản thân mình còn may mắn chán, Khương Diên không hề gây chuyện làm loạn, hơn nữa lúc ở giữa thai kỳ họ vẫn còn có thể sinh hoạt vợ chồng làm chuyện người lớn, mặc dù không thể phóng khoáng kịch liệt như lúc trước, thằng em của anh chỉ có thể nhẹ nhàng mà đâm vào. Nhưng ít nhất là còn được ăn thịt , so sánh với đám bạn, cuộc sống của anh vẫn còn nhẹ nhàng lắm.
Khương Diên sinh vào dịp tết Trung Thu, bà nội còn khen bọn họ biết lựa thời điểm để sinh. Chọn thời gian rất đẹp, thời tiết không nóng cũng chẳng lạnh, rất thích hợp ở cữ.
Người nhà họ Chung đều rất vui mừng, dù sao cũng là đứa cháu trai (cháu gái) đầu tiên của nhà họ Chung, Chung Trạch và Cố Thanh kết hôn sớm hơn họ một năm, nhưng mãi vẫn chẳng có con. Sau khi Khương Diên chuyển dạ thì nhanh chóng nhập viện, cô muốn sinh tự nhiên, nghe Linda nói, đàn ông vào phòng sinh có thể sẽ có bóng ma tâm lý, cô nhất định không cho Chung Cảnh vào phòng đẻ.
“Anh đứng yên ở bên ngoài, chỉ một lúc là em ra liền.”
Trước khi đi vào, cô nói với anh. Thế nhưng…
Tất cả người nhà họ Chung, còn có ba mẹ của Khương Diên đều đợi ở bên ngoài. Đợi hơn hai tiếng đồng hồ, mới thấy y tá bác sĩ bắt đầu gấp gáp mà ra ra vào vào, tất cả mọi người lại càng hoảng loạn, Chung Cảnh tóm lấy một y tá lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Quá trình sinh rất thuận lợi, đứa trẻ ra rồi nhưng sản phụ có khả năng bị tắc nước ối, còn đang cấp cứu.”
Rất nhanh có một y tá đến bảo Chung Cảnh đi ký tên, nhìn mấy chữ “tử vong”, “nguy kịch”, “ngoài ý muốn”, “băng huyết” trên tờ giấy đồng ý cho ca phẫu thuật, Chung Cảnh choáng váng một lúc. Y tá nhắc nhở anh nhanh chóng ký tên, anh cố gắng bình tĩnh, ký tên.
Anh yêu cầu được vào phòng sinh, y tá không đồng ý.
Chung Trạch tiến tới giữ chặt anh: “Em phải tin vào bác sĩ, Khương Diên sẽ không sao đâu.”
Sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, hốc mắt đỏ lên, Chung Cảnh dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng, anh thì thào: “Sẽ không sao đâu, Khương Diên sẽ không có chuyện gì đâu.”
Trương Dung lo lắng tới nỗi bật khóc, Khương Niên ôm lấy bà an ủi.
Tất cả mọi người đều không nói năng gìu, nhưng thật ra trong thâm tâm mỗi người đều vô cùng lo lắng.
Chung Cảnh không biết mình đã trải qua thời gian nửa tiếng đồng hồ dài dằng dặc như cả một thế kỷ kia như thế nào. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới lần đầu tiên họ gặp mặt anh coi thường cô. Nghĩ tới lần đầu tiên họ quay quảng cáo lúc ấy cô chạy tới nói lời cảm ơn với anh, anh còn chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một lần. Nghĩ tới chuyện mà trước kia anh đã làm tổn thương cô, những chuyện như thế đều rõ ràng ngay trước mắt. Lại nghĩ tới việc kết hôn xong anh quấn lấy cô muốn cô sinh con cho mình, bản thân âm thầm vui sướng vì cô đã mang thai mà bản thân không phải chịu khổ.
Nếu như sớm biết được cô sẽ phải trải qua những chuyện nguy hiểm như này, anh thà không có con còn hơn.
Nếu như có thể khiến cho cô ra khỏi phòng sinh một cách bình an, anh tình nguyện để có giống như vợ của bạn anh, giày vò anh, dễ xúc động, nóng giận thất thường, dù cho cô có mắng anh đánh đến nỗi nhập viện anh cũng chấp nhận.
Sao cô có thể chết được, bọn họ còn phải cùng nhau bạc đầu, còn phải cùng nhau trải qua một đời, cô làm sao có thể chết được, rõ ràng cô đã nói, muốn cùng anh đi qua một đời người.
Giữa giờ, đứa trẻ được y tá dùng xe đẩy đẩy ra ngoài: “Người nhà đón em bé trước đi này.”
Chung Cảnh giơ một chân ra, đá vào xe đẩy nhỏ. Bên ngoài phòng bệnh chỉ có năm người Chung Cảnh, ba mẹ Chung, Chung Trạch và chị dâu Cố Thanh. Trương Dung bị dọa tới đầu óc có chút hỗn loạn, vẫn không tin rằng con gái vẫn đang cấp cứu, nói muốn về hầm canh cho con gái bồi bổ cơ thể. Khương Niên cũng muốn đưa bà về nhà, Chung Kỳ cũng về nhà cùng bà nội rồi.
Nếu không phải Cố Thanh tay nhanh mắt lẹ, giữ lấy xe đẩy, thì có lẽ đứa trẻ đã xảy ra chuyện..
“A Cảnh, con điên rồi!” Mẹ Chung hét lên. Sau đó sợ hãi mà cùng Cố Thanh đẩy xe đẩy đi.
Ba Chung giữ chặt Chung Cảnh, lạnh giọng nói: “Con đang làm cái gì vậy? Đó là máu mủ ruột thịt của con đấy.”
Chung Trạch im lặng nhìn em trai, anh có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng cũng không thể trút giận lên đứa trẻ được.
Mắt Chung Cảnh đỏ bừng, giống hệt như một con thú bị giam cầm vừa lạc lõng vừa hung hãn: “Con mẹ nó đáng lẽ con không nên để cô ấy sinh con!”
“Con bình tĩnh lại một chút có được không?”
Chung Cảnh mặt đầy nước mắt ôm đầu dựa vào tường ngồi xuống.
Rất nhanh sau đó, bác sĩ bước ra, Chung Cảnh nhanh chóng chạy tới, tóm lấy bác sĩ hỏi: “Cô ấy, thế nào rồi?”
“Không sao rồi, may mà phát hiện và cấp cứu kịp thời, tình trạng của sản phụ đã ổn định, rất nhanh sẽ được đưa ra ngoài, trước cho vào phòng theo dõi đặc biệt để quan sát, khi nào đã hoàn toàn ổn định thì cho về phòng bệnh thường.”
Chung Cảnh thở phào nhẹ nhõm, anh cảm thấy bản thân như vừa trở về từ địa ngục , vừa được sống lại vậy.
Ba Chung thay anh nói lời cảm ơn với bác sĩ: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người.”
Mặc dù nguy hiểm nhưng cuối cùng đã mẹ tròn con vuông, trực tiếp cho ra ba kết quả Một, Chung Cảnh không muốn sinh con nữa. Hai, Chung Trạch đối với việc phụ nữ sinh con cũng có bóng ma tâm lý nên anh không muốn Cố Thanh sinh con cho anh. Ba, con gái của Chung Cảnh – Chung Khả Nhi không thân với anh.
Với kết quả đầu tiên, ba Chung mẹ Chung miễn cưỡng có thể chấp nhận. Khương Diên vừa sinh con chịu biết bao nhiều khổ cực cần phải tĩnh dưỡng tốt nên họ không nên giục. Còn Chung Trạch thì khác, Cố Thanh tuổi cũng không còn trẻ, nếu không nhanh chóng sinh con thì sẽ thành sản phụ quá tuổi mất, hơn nữa cũng không phải là Cố Thanh không muốn sinh, mà là do con trai lớn của bọn họ không chịu.
Hai ông bà hối thúc suốt hai năm, rốt cục Cố Thanh cũng đã sinh thêm một đứa em trai cho Chung Khả Nhi, đặt tên là Chung Phỉ.
Khi Khả Nhi vẫn còn là trẻ sơ sinh, trong lòng Chung Cảnh vẫn còn tức giận với cô bé, không chịu tiếp xúc với con gái, Khương Diên nói anh bị thần kinh cũng vô dụng, dù cho cô nói như thế nào, anh nhìn thấy Khả Nhi là trốn, nhìn cũng không buồn liếc mắt lấy một lần.
Sau này khi Khả Nhi lớn lên một tí, Chung Cảnh thấy mình làm việc tội lỗi, muốn tiếp xúc, nói chuyện với cô bé, Khả Nhi không cho anh lại gần mình, chỉ cần nhìn thấy anh là rụt rè trốn ra sau lưng Khương Diên. Khương Diên đành phải quay đầu lại dỗ dành cô con gái đã biết gọi mẹ: “Khả Nhi, đây là ba con, gọi ba đi!”
Khả Nhi không gọi.
Khương Diên vừa ôm Khả Nhi vừa mắng anh đáng đời.
Chung Cảnh: “…”
Tối đó, hai người đều đang ngồi trên giường chuẩn bị đi ngủ, Khương Diên đang thoa kem dưỡng ẩm lên tay, anh ôm lấy cô dựa vào hõm vai cô như một chàng trai đang làm nũng:
“Được rồi, anh đáng đời, em nói xem bây giờ anh phải làm thế nào?”
“Còn có thể làm thế nào, con gái anh, anh chơi với con bé, cưng chiều con bé nhiều vào, dần dần rồi nó sẽ thân thiết với anh. Anh thật sự trẻ con lắm luôn ấy, Chung Cảnh. Em phát hiện rằng sao mà anh càng sống càng tối cổ hơn ấy, sau này nhất định không được để cho con bé biết lúc nó sinh ra nó suýt bị anh đá chết, không thì con bé sẽ giận anh lắm đấy.”
“Ờ ờ, không nên để con bé biết.” Chung Cảnh không thể không đồng ý.
Khương Diên trợn mắt nhìn anh: “Anh đúng là quá quắt lắm luôn.”
Chuyện cô nói đến là chuyện anh đá con gái.
“Phải phải, là anh làm quá, là anh quá kích động, anh sai rồi.”
Gã đàn ông khẩu thị tâm phi, ngoài miệng thì nhận sai với cô, trong lòng lại nghĩ rằng: Có quỷ mới biết lúc ấy anh đã phải trải qua những gì? Dù sao Chung Khả Nhi cũng vẫn là trẻ con, không thù dai, Chung Cảnh cùng cô bé cưỡi xe ngựa mấy lần, là cô bé liền quên hết tất cả sự thờ ơ trước kia của ba, cả ngày chỉ biết lảm nhảm “ba ba tan làm” chỉ mong muốn Chung Cảnh nhanh chóng tan làm để về nhà chơi với cô bé.
Khi Khả Nhi mười ba tuổi, vô tình biết được câu chuyện lúc mình mới sinh ra, khóc đến nỗi kinh thiên động địa. Cô bé thu dọn hành lý muốn bỏ nhà ra đi, bà nội ông nội dỗ, bác và thím dỗ, em trai giữ chặt lấy cô bé không cho cô bé đi, Chung Kỳ ở nước ngoài cũng phải gọi video về dỗ cô bé, baba thì ra sức xin lỗi cô bé nhưng tất cả đều vô dụng.
Mẹ cô bé chỉ nói một câu: “Được, đi đi, đi rồi mẹ với ba con lại sinh thêm đứa nữa.”
Chung Khả Nhi nín ngay lập tức, không đi nữa, nức nở nói: “Hừ, ba sợ mẹ chết như vậy, còn lâu mới để mẹ sinh nhé, còn con, con đành miễn cưỡng ở lại làm con gái hai người vậy.”
Ai, số khổ quá mà.
Khương Diên vừa tức vừa buồn cười: “Vậy mẹ cảm ơn con?”
“Hứ, không có gì.”
Cuộc đối thoại của hai mẹ con khiến mọi người cười đau bụng.
Trên dưới nhà họ Chung đâu đâu cũng đều tràn ngập tiếng cười.
Hết!

Bình luận

Để lại bình luận