Chương 61

Editor : Hannah
Bạch Húc cởi trói cho tay chân của cậu, đem cậu đặt ngồi lên trên ghế được thiết kế đặc biệt, đem cặp chân mềm như bông tách ra hết mức có thể, khóa tay chân lại ở trên tay vịn và chân ghế, làm thân thể của cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hướng thắng về màn hình.
Bạch Húc ra khỏi phòng, khi trở lại, một tay bưng một chén băng một tay cầm một cái ƈôи ŧɦịŧ giả, ngón tay còn cầm lấy một cái túi chứa đầy bơ ….
Bạch Diệp bị thuốc kí©ɧ ɖụ© khống chế không hề có cảm giác nguy hiểm đang đến gần, chỉ cảm thấy toàn thân quá nóng, ngực thật ngứa, hai cái tiểu huyệt đều hư không, bức thiết muốn được người thỏa mãn.
Bạch Húc đem đồ vật trên tay đặt ở trên tủ, cầm lấy một cái điều khiển từ xa ấn một chút.
Trong phòng vốn tối tăm, nháy mắt liền sáng lên, mà tứ phía vách tường cũng bắt đầu chậm rãi dâng lên, lộ ra bộ dáng thật của căn phòng .
Là một căn phòng kính!!!.
Mỗi một mặt trên vách tường đều là gương phản chiếu lại hình ảnh da^ʍ mỹ trong căn phòng!
Bạch Húc lãnh khốc cười, cầm lấy khối băng hướng tới nơi vừa mới thừa nhận hoan ái kịch liệt, nữ huyệt có chút sưng đỏ không lưu tình nhét vào.
“Ngô!” Vách thịt nóng bỏng tiếp xúc với khối băng lạnh lẽo, kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến toàn thân Bạch Diệp đều run rẩy.
Một khối, hai khối, ba khối…… Một chén băng đều bị Bạch Húc toàn bộ nhét vào! Hơi cúi đầu cũng có thể mơ hồ nhìn thấy theo sự co duỗi của miệng huyệt khối băng mấp máy như ẩn như hiện.
Nội huyệt ấm áp đan xen sự mát lạnh của khối băng, dần dần băng tan chảy xuống ướt đẫm mông của cậu.
Bạch Húc nhìn mà thèm, anh đem bơ bôi ở trên ngực của cậu liếʍ ɭáρ liếʍ ʍúŧ, sau đó lại đem bơ bôi ở trên côn ŧᏂịŧ đã dựng thẳng đứng, giống như ăn kem phun ra nuốt vào liếʍ ɭáρ khẽ cắn.
Tác dụng của thuốc vẫn còn Bạch Diệp sao có thể chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, chỉ chốc lát lại cao trào thêm một lần, bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ cùng bơ đều bị Bạch Húc nuốt xuống.
Khối băng bị nữ huyệt hun nóng dần tan chảy thu nhỏ lại, theo dòng nước chảy ra, trên mặt đất phát ra có thể nghe thấy tiếng vang.
Bạch Húc khẽ đánh ở trên mông nhỏ, cười nói, “Nhóc cưng không ngoan nga, lãng phí đồ ăn như vậy, ca ca phải trừng phạt em!”
Bạch Húc cầm lấy côn ŧᏂịŧ giả nhét vào sâu bên trong tiểu huyệt của cậu, trực tiếp vặn đến mức lớn nhất!
Thanh âm ong ong bị nhục huyệt bao vây lấy nghe tới thập phần nặng nề, nhưng tần suất chấn động cùng lực độ tuyệt đối không nhỏ, Bạch Diệp bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ eo nhỏ vặn vẹo, ngón chân cũng cuộn tròn.
“Ha hả” Bạch Húc cười một tiếng, cầm lấy một cái côn ŧᏂịŧ giả màu đen khác, đây là do anh đặt làm theo kích cỡ của mình.
Nhắm ngay hậu huyệt, lại không chút lưu tình nào hướng bên trong đâm vào, trực tiếp đem côn ŧᏂịŧ giả đâm vào điểm mẫn cảm! Rồi sau đó, lại điều chỉnh côn ŧᏂịŧ giả đến mức độ lớn nhất, côn ŧᏂịŧ giả màu đen ở bên trong hậu huyệt điên cuồng khuấy động!
“A! Ngô!!” Bạch Diệp chịu không nổi giãy giụa, nước mắt cũng nhanh chóng tràn ra, vừa sảng khoái lại vừa thống khổ, đôi mắt to ngập nước tràn ngập cầu xin đối với Bạch Húc .
Bạch Húc mặt vô biểu tình nhìn cậu, cuối cùng ở trong lòng thật sâu thở dài một hơi, anh không thể không thừa nhận, khi đối mặt với cậu, anh vẫn luyến tiếc cũng yêu thương.
Bạch Húc tắt côn ŧᏂịŧ giả đi đem đồ vật rút ra, thay thế bằng chính côn ŧɦịŧ của mình, ôn nhu đâm vào.
“Anh thật sự trúng phải bùa mê thuốc lú của em, bằng không sao có thể luyến tiếc em như vậy……” Bạch Húc cởi trói ở miệng cậu, tự sa ngã điên cuồng mà hôn.
“Ngô ~ ân…… Ca, ngô……” Bạch Diệp bị anh trai điên cuồng hôn loạn, trong lòng vừa sợ hãi vừa thống khổ.
Bạch Húc cởi trói cho tay chân của cậu, bế cậu lên đi tới trước gương.
“Xem a, Diệp Diệp, nhìn ca ca thao em.” Bạch Húc cũng không rút côn ŧɦịŧ ra, mà trực tiếp lấy côn ŧᏂịŧ của mình làm điểm tựa đem Bạch Diệp đảo lộn lại, làm cậu chống ở trên gương, nhìn bộ dáng hai người giao hợp .
“Ca, ngô, Diệp Diệp không muốn xem……” Bạch Diệp vừa thẹn vừa kích động, đôi mắt lảng tránh hình ảnh dâʍ đãиɠ của mình ở trong gương, dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy đạt tới cao trào lần thứ ba, tất cả đều bắn vào trước gương.
Nhìn thấy một màn như vậy, Bạch Diệp càng cảm thấy thẹn thùng hận không thể tìm cái khe mà chui vào.
“A…… Diệp Diệp lại bắn…… Ô ô, Diệp Diệp thật dâʍ đãиɠ…… Ô ô ô…… Ca ca……”
“Bảo bối, nhìn ca ca thao em, là anh! Bạch Húc đang thao Bạch Diệp!” Bạch Húc cưỡng bách cậu nhìn bộ dáng cùng anh trai giao hợp ở rong gương , thao đến khi Bạch Diệp chỉ phát ra được tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.
“Tiểu tao hóa, nói, em yêu anh! Mau nói! Nói anh liền buông tha cho em!”
“Ô ô…… Em, em yêu anh…… Diệp Diệp yêu ca ca……” Bạch Diệp đã sắp bị thao hỏng rồi, không thể không thỏa hiệp với Bạch Húc.
“Diệp Diệp ngoan…… Anh cũng yêu em!” Cũng chỉ có thể như vậy, anh mới có thể nhận được một câu yêu thích giả dối của cậu.
Bạch Húc cười nhạt, xoay đầu cậu lại điên cuồng hôn môi.
Cuối cùng, Bạch Diệp cũng không chống đỡ được cùng Bạch Húc bắn ra, không lâu sau đó liền ngất đi.

Bình luận

Để lại bình luận