Chương 61

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 61

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Mùi Vị Của Nắng

Vãn Phong tỉnh giấc khi ánh nắng đã xuyên qua khe cửa, ấm áp rọi lên má. Nàng cựa mình, và một cơn đau nhức lan tỏa khắp thân thể, từ bả vai, xuống thắt lưng, và đặc biệt là nơi giữa hai chân.

Nàng mở mắt. Đại Sơn vẫn ngủ say, nhưng vòng tay anh ta vẫn như một gọng kìm, siết chặt nàng trong lồng ngực rắn chắc. Hơi thở anh ta đều đặn phả vào gáy nàng.

Nàng khẽ gỡ tay anh ta ra. Ngón tay vừa cử động, người đàn ông lập tức siết chặt hơn, vùi mặt vào tóc nàng, giọng ngái ngủ: “… Chị…”

Và nàng cảm nhận được, ngay cả trong giấc ngủ, thứ vũ khí nóng hổi của anh ta vẫn đang từ từ tỉnh giấc, thúc nhẹ vào mông nàng.

Nàng nằm im, không dám động đậy. Nàng mệt lử, toàn thân rã rời. Đêm qua, sau khi mẹ nàng bỏ đi, anh ta như được tháo cũi, thao nàng hết lần này đến lần khác, bất chấp nàng khóc lóc van xin. Nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay, chỉ nhớ là lần cuối cùng, anh ta vẫn đang ở bên trong nàng.

Trời đã sáng rõ. Nàng lay anh ta: “Đại Sơn, dậy đi. Cha mẹ dậy rồi.”

Anh ta lười biếng mở mắt, đôi mắt đào hoa còn ngậm sương, nhìn nàng, rồi mỉm cười. Anh ta không nói gì, chỉ cúi xuống, hôn lên môi nàng một cái thật sâu.

“Ưm…” Nàng đẩy ra. “Trời sáng rồi.”

Anh ta lại hôn lên trán, lên má, rồi rút cự vật còn đang ngái ngủ ra khỏi hoa huyệt sưng mọng của nàng. Một dòng dịch lỏng ấm áp chảy theo ra ngoài, làm Vãn Phong đỏ bừng mặt.

Nàng lồm cồm bò dậy, mặc vội quần áo.

Trong bếp, Vãn Phong nhóm lửa, bắc nồi cháo. Đại Sơn cũng lăng xăng đi theo. Anh ta không còn chỉ đứng nhìn. Anh ta giành lấy bó củi từ tay nàng, tự tay chẻ. Động tác vụng về, nhưng đầy sức lực.

“Để đó tôi làm.” Nàng nói.

“Em giúp chị.” Anh ta nói, rồi đi lấy nước.

Vãn Phong đứng bên bếp lửa, xào rau. Mùi thơm bốc lên. Đại Sơn đứng sát sau lưng nàng, vòng tay qua eo, ôm nàng từ phía sau, cằm tựa lên vai nàng.

“Tránh ra… Nóng…” Nàng ngượng ngùng.

“Ấm.” Anh ta thì thầm, bàn tay bắt đầu không yên phận, luồn vào bên trong vạt áo, xoa nắn cái bụng phẳng lì của nàng.

“Đại Sơn!” Nàng rụt người.

“Chị…” Anh ta xoay người nàng lại, mặc kệ nồi rau đang xèo xèo trên bếp, ép nàng vào vách tường đất, hôn ngấu nghiến. Nụ hôn của anh ta không còn ngây ngô, nó đầy kỹ thuật, đầu lưỡi điêu luyện càn quét khoang miệng nàng, hút hết mật ngọt.

Bàn tay anh ta bóp lấy mông nàng, cự vật lại căng cứng, thúc mạnh vào bụng dưới nàng qua mấy lớp vải.

“Hai cái đứa này!”

Tiếng quát làm cả hai giật bắn mình.

Bà Hoa Như và ông Trình Đại Thụ đứng sững ở cửa bếp, mặt ông thì tím lại, mặt bà thì trắng bệch. Họ đã thấy hết.

Bình luận

Để lại bình luận