Chương 61

Trì Tố Tố nhướng mày nhìn nam nhân cười nghịch ngợm, nàng nhấc váy quỳ trên mặt đất, “Chủ nhân…”
“Hôm nay muốn chơi gì? Tiêu dâʍ đãиɠ.” Tiêu Vu Uyên cầm roi nâng cằm nàng lên.
“Ưm… Quyển dưỡng thì sao? Vừa lúc ta cũng muốn ở lại đây lâu chút.” Trì Tố Tố nghĩ nghĩ rồi đưa ra đề nghị.
“Nàng xác định?” Tiêu Vu Uyên nhíu mày, quyển dưỡng không phải việc nhỏ.
“Xác định, kỳ hạn một tuần.” Trì Tố Tố gật đầu, nàng biết quyển dưỡng không phải việc nhỏ, nàng sẽ không có tự do, trở thành con súc sinh.
“Được.” Tiêu Vu Uyên xoa đầu nàng, “Muốn ký khế ước không? Nàng muốn chơi thì không được đổi ý đâu đấy.”
“Chàng quyết định, ta tuyệt đối sẽ không đổi ý.” Trì Tố Tố giao quyền chủ động cho nam nhân.
Tiêu Vu Uyên nghĩ nghĩ, “Vậy khỏi đi, đỡ việc, cɧó ©áϊ nhỏ cởi đồ ra.”
“Vâng… Chủ nhân…”Trì Tố Tố nhanh chóng cởϊ qυầи áo, thân thể trần trụi quỳ trên mặt đất.
Tiêu Vu Uyên bế Trì Tố Tố lên lầu hai, hắn mang cho nàng miếng lót đầu gối, bao tay chó, tai chó, ở hậu huyệt thì nhét một cái đuôi chó.
“Lại đây, nhìn xem thích không? Sau này đây sẽ là nhà của nàng.” Tiêu Vu Uyên kéo miếng vải đen để lộ l*иg sắt cao 1 mét, bên trong có một tấm chăn màu lam mềm mại.
Trì Tố Tố nhìn thoáng qua, “Thích, cảm ơn chủ nhân.”
“Bò vào đi.” Hắn vỗ vỗ mông nữ nhân.
“Ưm, vâng.” Trì Tố Tố bò vào l*иg sắt rồi nằm xuống, may là chân có thể duỗi thẳng.
Tiêu Vu Uyên đóng cửa l*иg sắt rồi khóa lại, “Chó ngoan, mau ngủ trưa đi, chủ nhân còn có việc phải làm.” Nói xong hắn lại trùm miếng vải đen lên l*иg.
Trì Tố Tố nằm thẳng trong l*иg, nàng từ từ nhắm mắt lại, không có cái ôm ấm áp của Tiêu Vu Uyên làm nàng không quen lắm.
Tay mang bao tay nên không kéo chăn được, nàng bực bội đẩy đẩy l*иg sắt khiến l*иg sắt vang lên. Rất nhanh Tiêu Vu Uyên nghe thấy tiếng động nên lại gần vén miếng vải đen lên.
“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Trì Tố Tố lắc lắc đầu, nàng lại đẩy đẩy l*иg sắt, “Ta muốn ngủ với chàng.”
“Này không được, ngoan ngoãn, chủ nhân ở đây nhìn nàng ngủ.” Tiêu Vu Uyên vào l*иg sắt kéo chăn cho nàng, hắn ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ lưng nữ nhân bảo bối của hắn.
“Có thể gỡ bao tay được không?” Trì Tố Tố vẫy tay, không tiện lắm.
“Không được, chờ bảo bối quen thì ổn thôi, chó thì không thể cầm nắm đồ vật. Hôm nay nàng đã phạm quy, ngày mai chủ nhân sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.” Tiêu Vu Uyên báo trước cho nàng.
Trì Tố Tố gật gật đầu, nếu nàng đã quyết định thì phải chơi đến cùng.

Bình luận

Để lại bình luận